Thịnh Mịch Mịch thản nhiên mà nói nhăng nói cuội.
Ninh Diệu Dương lập tức nhảy dựng lên.
"Ngươi, đúng là một ác mẫu! Ngươi làm tiểu gia tức chết mất!"
Hạ nhân... chỉ biết nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đại thiếu gia đang nổi giận, thật quá đáng sợ.
Tân phu nhân này quả là sắt thép, ngay ngày đầu làm chủ gia mà đã động đến người kế thừa hầu phủ, đám nô bộc nhỏ bé như bọn họ vốn định làm khó phu nhân, giờ nghĩ lại chỉ biết hối hận vô cùng, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.
Có kẻ thì muốn xem trò cười, chờ đến lúc kết thúc xem ai thắng ai bại.
Dù sao đại thiếu gia cũng đã hoành hành trong hầu phủ bao năm nay, ngay cả lão hầu gia và lão phu nhân cũng không thể chế ngự nổi.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Ninh Diệu Dương hẳn đã gϊếŧ chết Thịnh Mịch Mịch cả vạn lần.
Nhưng Thịnh Mịch Mịch lại không thèm nhìn cậu.
Nàng chỉ chú ý đến Ninh Giảo Nguyệt.
Cô bé này giờ đây mặt mày lại càng lạnh lùng hơn.
Vốn dĩ đã là một tiểu cô nương cao quý kiêu ngạo, giờ đây khi nét mặt trầm xuống, khí chất lạnh lẽo như thể ngàn dặm băng giá.
Khí thế ngút trời như vậy, dù nhỏ tuổi nhưng cô bé cũng nắm bắt rất tốt.
Nhưng Thịnh Mịch Mịch không hề nao núng, nói tiếp:
"Giảo Nguyệt bảo bối, con nói thử xem huynh trưởng của con tiêu tiền như vậy có được không? Thế này nhé, ta không muốn dùng quyền hành của chủ mẫu để độc đoán, hiiện giờ hầu phủ chỉ có ba người chủ là ta, con và huynh trưởng con, vì công bằng, chúng ta hãy bỏ phiếu đi! Con ủng hộ ta hay ủng hộ huynh trưởng tiêu tiền bừa bãi? Con ủng hộ ai thì lời người đó sẽ là đúng."
Mắt Ninh Diệu Dương lập tức sáng lên.
"Tốt lắm! Ác mẫu, lời này là do ngươi nói đấy!"
Nữ nhân xấu xa không cho gọi vậy, nhưng cậu gọi là ác mẫu thì không ai trách cậu bất kính với trưởng bối, vì cậu đã thêm chữ "mẫu" vào rồi.
Thịnh Mịch Mịch gật đầu: "Là ta nói."
Ninh Diệu Dương hớn hở xoa tay.
Cậu nghĩ bụng: "Hà hà, lần này ta chắc thắng rồi! Hai phiếu chống một, lại theo thể thức bỏ phiếu!"
Nữ nhân này đúng là ngốc nghếch.
Chẳng lẽ muội muội ruột của cậu lại không bỏ phiếu cho cậu sao?
Đúng lúc ấy, Ninh Giảo Nguyệt lạnh lùng lên tiếng: "Ca ca tiêu tiền phung phí thực sự không phải chuyện hay, nhưng có những khoản là chi tiêu cần thiết của công tử thế gia không thể quản chặt quá mức."
Thịnh Mịch Mịch cũng không trông mong Ninh Giảo Nguyệt sẽ không do dự mà bỏ phiếu cho mình.
Được nghe Ninh Giảo Nguyệt nói lời công tâm như vậy đã vượt quá kỳ vọng của nàng rồi.
"Như vậy rất tốt, nghe bảo bối Giảo Nguyệt nói vậy, quản gia, sau này ngươi trước hết phải đưa cho đại tiểu thư xem xét những khoản chi tiêu không hợp lệ của Ninh Diệu Dương rồi mới trình qua ta."
Quản gia lập tức đáp: "Vâng."
Ninh Diệu Dương vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì: "Không đúng! Muội, rốt cuộc là muội chọn nàng hay chọn ta?"
Ninh Giảo Nguyệt không đáp thẳng mà nói: "Ca ca, chúng ta không nên làm phiền phu nhân xử lý việc nữa, mau đến học đường đi!"
Ninh Diệu Dương bị kéo đi.
Phía sau, đám thư đồng cũng theo đó mà tản đi.
Thịnh Mịch Mịch tiếp tục công việc còn dang dở của mình.
Cảnh tượng tiểu bá vương đến đây làm loạn một hồi, vô tình lại giúp nàng củng cố địa vị trong mắt đám hạ nhân.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Từ khi hai đứa trẻ theo dõi nàng, nàng đã biết chúng không thể nào yên ổn, vừa hay chúng tự mang mình đến cho nàng một cơ hội để thể hiện.
Hai đứa trẻ tuy không thích nàng nhưng cũng không phải là những kẻ vô lý.
Bọn họ vẫn còn biết giữ gìn thể diện của hầu phủ, lễ nghi và đạo lý vẫn còn trong lòng, chưa đến mức hư hỏng hoàn toàn.
Đặc biệt là Ninh Giảo Nguyệt, tuy bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra lại hiểu đạo lý nhiều hơn.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Ninh Giảo Nguyệt sẽ hoàn toàn thừa nhận nàng, hay sẽ thôi đối đầu với nàng.
Đứa bé Giảo Nguyệt này e rằng còn khó trị hơn cả Diệu Dương.
Ngày tháng sau này vẫn còn dài, Thịnh Mịch Mịch cũng không kỳ vọng có thể dạy dỗ bọn trẻ trong vài ngày ngắn ngủi.
Khi hai huynh muội Ninh gia rời đi, đám hạ nhân càng thêm khâm phục tân phu nhân Thịnh Mịch Mịch của họ.
Chuyện hôm qua khi thành thân, việc tân phu nhân và đại thiếu gia đánh nhau không phải ai cũng chứng kiến tận mắt.
Nhưng việc đại thiếu gia bị làm khó hôm nay thì tất cả mọi người đều thấy.
Bọn họ đều tự nhủ phải làm việc cẩn thận hơn.
...
Hội buổi sáng kết thúc.
Phần lớn hạ nhân đã lui ra.
Thịnh Mịch Mịch giữ lại hai lão chưởng quỹ, nàng đặc biệt lưu tâm đến những cửa hàng nào của hầu phủ hiện đang sinh lợi nhất...
Hai lão chưởng quỹ không dám giấu giếm liền thuật lại mọi điều họ biết.
Khi hai người lui ra, Tiểu Quả Tử hỏi: "Phu nhân, người định chuyển đổi ba gian cửa hàng của hồi môn để làm ăn sinh lời phải không?"
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười một cách sâu xa: "Thông minh lắm, Tiểu Quả Tử!"
Tài sản của phủ Thịnh Hàn Lâm đâu phải nhỏ, mấy gian cửa hàng của hồi môn vốn dành cho Thịnh Lạc Nhi tuy không đến mức thua lỗ nhưng cũng không sinh lợi nhiều, nàng hiểu thêm chút về việc kinh doanh thì không có gì là thiệt cả.
Tiền lương của hầu phủ là một khoản thu nhập của nàng.
Nhưng nàng cũng phải tận dụng số của hồi môn trong tay.
Tiền sinh tiền mới có thể đạt được lợi ích tối đa.
Chính nghiệp phụ nghiệp, cả hai đều phải nắm chắc.
Đúng lúc này, Xuân Bính bên ngoài đến báo tin: "Phu nhân, có người Thịnh gia đến muốn gặp phu nhân."
Xuân Bính là người sinh ra trong phủ Thịnh, khi Thịnh Mịch Mịch xuất giá, nàng chỉ có mỗi một tỳ nữ thân cận là Tiểu Quả Tử nên không có đủ vẻ uy nghi. Thịnh phu nhân liền chỉ định một nha hoàn sinh trong phủ là Xuân Bính nâng lên làm đại nha hoàn, theo hầu nàng đến hầu phủ.
Thịnh Mịch Mịch không quen thuộc với Xuân Bính, chỉ để nàng ta ở bên ngoài cùng các nha hoàn khác trong hầu phủ hầu hạ.
"Đưa vào đi."
Chẳng mấy chốc, một ma ma trung niên tóc tai chải chuốt gọn gàng bước vào phòng.
"Lão nô bái kiến nhị tiểu thư."
Đó là Chu ma ma, người thân tín của Thịnh phu nhân, là vυ' nương đi theo Thịnh phu nhân từ nhỏ.
Thịnh Mịch Mịch từng gặp qua bà trước đây. Nàng mời Chu ma ma ngồi xuống uống trà, rồi hỏi rõ lý do.
Hóa ra, Thịnh phu nhân nghe tin Thịnh Mịch Mịch đã nhận quyền quản gia của hầu phủ, sợ nàng chưa từng học qua việc này ở Thịnh Hàn Lâm phủ khiến nhà họ Thịnh mất mặt, vì thế, bà đặc biệt cử Chu ma ma đến để giúp nàng quản lý gia vụ.
Thịnh Mịch Mịch liền đáp: "Việc này chẳng cần đến mẫu thân phải bận tâm,, tuy rằng ta là thứ xuất nhưng ta thừa hưởng trí tuệ hiếu học của phụ thân Thịnh Hàn Lâm ta, việc quản lý gia vụ chẳng phải chỉ là việc mà có tay là làm được hay sao?"
Chu ma ma...
Không chỉ có Chu ma ma mà cả những hạ nhân đang hầu hạ ngoài sân của Hồi Tĩnh Đường cũng đều nghe thấy lời này.
Có tay là làm được...
Sự tự tin của tân phu nhân thật vô song.
Chu ma ma nói: "Mẫu thân của người cũng chỉ có lòng tốt thôi mà..."
Thịnh Mịch Mịch cười đáp: "Ta biết mẫu thân cũng chỉ vì lo lắng, nhưng đây là Sùng Nhân hầu phủ, cho dù ta không làm tốt, chẳng phải vẫn còn rất nhiều người tài giỏi quản gia ở đây sao? Việc này mà đến tai người ngoài, họ lại tưởng mẫu thân đang chèn ép Sùng Nhân hầu phủ không có ai đủ tài cán."
Chu ma ma nghe vậy cũng không biết nói gì hơn.
Thịnh Mịch Mịch vẫn cười tiễn khách.
Trước khi thành thân, ở Thịnh gia, nàng bị Thịnh phu nhân áp chế đã đành.
Nhưng nay đã xuất giá về hầu phủ, sao có thể để Thịnh phu nhân tiếp tục kiểm soát?
Có những người, tay không nên vươn quá dài.
Vươn dài quá dễ bị đánh gãy.
Chu ma ma...
Trong lòng không cam.
Không muốn quay về Thịnh gia.
Cuối cùng vẫn bị Xuân Bính kéo đi.