Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 46: Khách Không Mời

Bữa cơm hôm ấy thật thịnh soạn, nấm rừng hái được đầy tay, thêm cả trứng chim và thịt xông khói, hương thơm lan tỏa khiến ai nấy đều ăn đến mồ hôi tuôn đầy trán.

Vì Tiểu Nguyên Bảo lập đại công, Lý chính lão thúc còn đích thân gọi Thái thị sang nói chuyện, khen ngợi nàng đã dạy con khéo léo, nuôi dưỡng một đứa bé giỏi giang.

Đại diện cho cả thôn, Lý chính còn trao tặng phần thưởng nhỏ: vài món nhu yếu phẩm, thêm trứng gà, thịt xông khói, và hai trăm văn tiền.

Thái thị run rẩy nhận lấy, không khỏi cảm kích vô vàn.

Đến tối, khi Vương lão bá cùng thê tử trở về từ nhà địa chủ, nghe kể lại chuyện lớn vừa xảy ra thì mừng rỡ không ngớt.

“Cuối cùng kẻ uy hϊếp nhi tử chúng ta đã bị tiêu diệt, từ nay có thể yên giấc ngon lành rồi.”

Vương lão bá hỏi: "Thiên Cẩu, tối nay về nhà không?”

Thiên Cẩu đáp: "Cha nương ban ngày còn phải đi làm, con ở nhà một mình không ai bầu bạn. Hơn nữa, đem bao nhiêu thịt qua rồi lại mang về cũng bất tiện, thôi thì con ở lại nhà Thái thẩm thêm vài ngày nữa, chờ cha nương xong việc rồi mới về nhé.”

Nghe vậy, Tam Bảo liền xen vào: "Đệ có thể đi học được mà!”

Thiên Cẩu lắc đầu: "Không được, đệ đã từng chết một lần, cơ thể còn yếu chưa hồi phục hoàn toàn, tạm thời không thể tới học đường được.”

Nghe đến đây, Vương lão bá cùng thê tử đành cúi đầu nhờ vả Thái thị thêm lần nữa.

Thái thị cười: "Thiên Cẩu ở đây rất tốt, trẻ con đông đủ, vui vẻ náo nhiệt, bữa ăn cũng thấy ngon miệng hơn.”

Thiên Cẩu lập tức gật đầu đồng ý.

Còn Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo thì đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Thiên Cẩu, nhưng mặt cậu vẫn không biến sắc.

Tiểu nha đầu sau bữa ăn no nê, bắt đầu lấy ra hồ lô nhỏ trong tay để nghiên cứu.

Tiểu hồ lô tuy đã thu hồn phách của thi cẩu, nhưng bề ngoài vẫn chẳng khác gì, chỉ là một màu nhạt nhòa.

Dẫu vậy, Tiểu Nguyên Bảo có thể cảm nhận rõ bên trong tiểu hồ lô rỗng không này, giờ đây đã chứa đựng thứ gì đó.

Tiểu hồ lô mà phụ thân trao cho Nguyên Bảo quả nhiên thần diệu, có thể thu phục tà vật, thật khiến người người thán phục.

Tiểu Nguyên Bảo lại chẳng để ý gì đến những lời bàn luận của mọi người, chỉ chăm chú chơi đùa đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình, đôi mắt to tròn như hai giọt nước hồ thu, long lanh không ngớt.

Vương Thiên Cẩu thấy vậy liền ra sức nháy mắt, muốn ra hiệu cho Tiểu Nguyên Bảo giúp mình nói vài câu.

Tiểu nha đầu ngừng chơi, nghiêng đầu tò mò nhìn Thiên Cẩu, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Cẩu ca ca, huynh làm sao vậy? Mắt huynh bị chuột rút hay sao?”

Vương Thiên Cẩu lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ: “Dựa người không bằng dựa vào chính mình.”

Cậu kiên quyết nói tiếp: "Con ở lại đây còn có thể dạy Tiểu Nguyên Bảo học chút ít chữ nghĩa, muội ấy thông minh như vậy, nếu không biết chữ thì thật là đáng tiếc.”

Nghe vậy, Đại Bảo lập tức hùa theo: "Đúng vậy! Phủ chăn chiếu của Thiên Cẩu đệ đệ đã trải ra cả rồi, giờ mà dọn đi cũng thật phiền phức, thôi thì cứ ở thêm mười ngày nửa tháng nữa đi.”

Lời của Đại Bảo vừa dứt, mọi người đều không phản đối.

*

Đêm ấy, Tiểu Nguyên Bảo vừa trèo lên giường đã ngủ ngay.

Ban ngày, bé đã quá mệt nhọc, nào là lên núi hái nấm, đuổi bắt âʍ ѵậŧ rồi lại thu phục tà quái… Cả thân xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, nằm xuống là lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Tam Bảo bên cạnh vẫn còn hào hứng kể chuyện thi cẩu với cả nhà, còn định phỏng vấn muội muội mình vài câu, quay lại nhìn, chỉ thấy tiểu nha đầu đã ôm chăn ngủ khì từ lúc nào.

*

Hôm sau.

Rạng sáng, Tiểu Nguyên Bảo hiếm hoi dậy sớm, Thái thị liền chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho bé.

Trong nhà còn thừa hai miếng đậu phụ mua từ hôm trước, Thái thị băm nhỏ thịt trộn chung với đậu phụ, thêm trứng gà rồi chiên lên làm đậu phụ viên, mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp.

Viên đậu phụ chiên chỉ làm vài cái, bởi sợ tốn dầu, Tiểu Nguyên Bảo được chia bốn cái, còn lại mỗi đứa trẻ khác trong nhà một cái.

Ngoài ra, còn có nồi cháo kê nấu thật sánh mịn, kèm theo rổ bánh ngô lớn.

Bữa sáng hôm ấy so với trước kia, quả thực là mỹ vị hiếm thấy, khiến cả nhà ăn uống vô cùng ngon miệng.

Đại Bảo chỉ có một viên đậu phụ chiên duy nhất, lặng lẽ bỏ vào bát Tiểu Nguyên Bảo, bản thân chỉ ăn cháo kê và bánh ngô như Thái thị.

Nhị Bảo thấy vậy cũng định bắt chước, nhưng bị Đại Bảo ngăn lại: "Đệ từ nhỏ đã yếu ớt, phải bồi bổ thêm.”

Còn Vương Thiên Cẩu vốn mang theo thịt từ nhà mình nên không chút ngần ngại, cậu cũng gắp viên đậu phụ chiên trong bát mình bỏ vào bát Tiểu Nguyên Bảo, nói bâng quơ: "Quá béo ngậy, con ăn không nổi.”

Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ, miệng cười toe toét, líu lo đáp: "Cảm tạ Đại ca! Cảm tạ Thiên Cẩu ca ca!”

Bé ăn uống không kén chọn, lại có miệng lưỡi ngọt ngào khiến ai nấy đều thấy vui vẻ.

Ăn xong, đôi búi tóc như sừng dê trên đầu bé đung đưa, ánh lên vẻ hồn nhiên đáng yêu, trông thật dễ chịu.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vọng vào tiếng của Đường Đại Long.

“Thái thị! Tiểu Nguyên Bảo! Ông bà nội đến thăm hai người đây!”

Cả nhà đồng loạt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ra ý hiểu ngầm.

Đại Bảo nhanh chóng đứng dậy, bê cả rổ bánh ngô trên bàn cất vào bếp, dùng nắp nồi đậy kín lại.

Trừ Tiểu Nguyên Bảo và Vương Thiên Cẩu ra, những người khác trong nhà vội vàng húp hết cháo trong bát, sạch sẽ đến mức chẳng còn giọt nào.

Xong xuôi, mọi người đều giả vờ như chưa ăn gì, miệng mũi được lau chùi sạch sẽ.

Đường Đại Long không đợi mời đã tự ý bước vào.

“Ôi, thơm quá! Ta ngửi thấy mùi thịt nè, các người đang ăn gì vậy hả?”