Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 45: Càng Nghĩ Càng Hãi

Mọi người đứng đó chứng kiến đều như trong mộng, không thể nào tin nổi.

Ánh mắt nhìn tiểu nha đầu, ai nấy đều mang theo vài phần kính nể cùng kinh hãi.

Tiểu nha đầu này thực sự đã thu được hồn phách của tà vật kia sao?

Thật quá thần kỳ!

Lúc bấy giờ, Vương Thiên Cẩu lên tiếng nhắc nhở: "Nguyên Bảo muội muội đã nói nơi này âm khí rất nặng, người ở lại lâu sẽ nhiễm độc khí âm tà, mọi người mau chôn tro thi cẩu rồi rời khỏi đây đi, nếu không sẽ tổn hại đến thân thể đấy."

"Được!"

Lần này, không ai dám chậm trễ.

Tận mắt thấy tiểu nha đầu lợi hại như thế, mọi lời bé nói đều khiến người ta không dám không tin.

Lý chính lão thúc đã cao tuổi, cơ thể đã cảm nhận rõ sự khó chịu, lập tức dẫn đầu mọi người rời đi chỉ để lại vài thanh niên cường tráng ở lại lo việc chôn cất tro tàn của thi cẩu.

Đại Bảo bế muội muội ra khỏi rừng.

Cúi xuống ngửi thử, y nhăn mặt nói: "Muội muội, trên người muội có chút mùi khó ngửi…"

Tiểu Nguyên Bảo bấy giờ mới nhớ ra, bé từng dùng tay đánh lên thân thi cẩu.

Mặt mày lập tức nhăn nhó, đôi môi nhỏ xinh run run rồi "oa…" một tiếng, khóc òa lên.

"Muội đánh thi cẩu nên dính mùi hôi, huynh mau đưa muội về nhà để mẫu thân tắm cho muội thật sạch đi, muội không muốn bị hôi như thế này đâu… hu hu hu…"

Vương Thiên Cẩu cùng mọi người đều: …

Tiểu nha đầu vừa nãy oai phong thần dũng là thế, chưa giữ được hình tượng cao đại uy mãnh bao lâu liền mất hết phong thái.

Thấy thế lại không nhịn được bật cười.

Dẫu sao bé vẫn chỉ là một cục bột nhỏ mới ba tuổi rưỡi mà thôi.

Sau khi về đến thôn, Tiểu Nguyên Bảo đã trở thành đại công thần của thôn Đường gia.

Không chỉ thôn Đường gia, mà cả dân thôn Vương gia bên cạnh nghe tin cũng đến ngợi khen bé hết lời.

Thôn Vương gia cũng nằm dưới chân núi.

Đặc biệt, dân thôn Vương gia chính là những người bị hại đầu tiên.

Chuyện của Vương Thiên Cẩu cuối cùng đã sáng tỏ.

Hóa ra cậu bị thi cẩu hại chết, nhưng nhờ Tiểu Nguyên Bảo cứu sống lại.

Nào ngờ sau khi bị cứu sống, thi cẩu mỗi đêm lại vào phòng của cậu lén lút nhìn cậu ngủ, chờ cơ hội hành động.

Chuyện này vừa được tiết lộ, những nhà có trẻ nhỏ trong thôn ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Mọi người bỗng giật mình nhận ra những đứa trẻ mất tích trong thôn những năm qua, mười phần thì hết chín phần mười đều là bị rơi vào miệng của thi cẩu.

Nơi núi rừng heo hút này, nhà nào con cái cũng nhiều, lại thường xuyên thiếu ăn, có những đứa trẻ không được coi trọng, mất tích rồi cũng chẳng ai để tâm.

Còn thi cẩu kia, ngay cả nói tiếng người cũng học được, nó chọn trẻ con để ăn cũng có mục tiêu rõ ràng.

Những đứa trẻ quý giá trong nhà, nó không động đến, mà chỉ nhắm vào những đứa không được yêu thương, cứ thế sống lén lút bao nhiêu năm nay…

Nhớ lại bao gia súc trong thôn đã bị mất, không khỏi rùng mình mà cảm tạ Tiểu Nguyên Bảo, một tiểu nha đầu mà gan dạ hơn người.

Dân thôn đều đồn rằng bé vốn là một kẻ câm, nay khai mở linh trí, thực sự là Bồ Tát giáng thế.

*

Lại nói, khi Tiểu Nguyên Bảo về tới nhà, Thái thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đầy vết trầy xước mà lòng đau như cắt.

Cục bột nhỏ không chỉ là một kẻ tham ăn, mà còn rất ưa chuộng hình dáng xinh xắn, hằng ngày, đôi búi tóc như sừng dê luôn phải được chải tết gọn gàng, vậy mà lúc này cả người nồng nặc mùi hôi, tóc tai tán loạn vì mắc vào cành cây, tâm trạng bé cực kỳ không vui.

Đôi mắt to tròn, long lanh như nước hồ thu giờ đây đong đầy lệ khí.

Cho tới khi Thái thị chỉnh trang bé lại, tắm rửa sạch sẽ, búi tóc gọn gàng, biến bé trở về thành một tiểu bảo bối trắng trẻo thơm tho, bé mới dần vui trở lại.

Tam Bảo lúc này đã hồi phục tinh thần.

“Muội muội, hôm nay ta hái được nhiều nấm lắm, ăn không hết, ngày mai còn có thể ăn tiếp, để nương nấu canh nấm hoặc xào nấm với thịt xông khói, đều ngon tuyệt!”

Tiểu nha đầu vừa nghe tới chuyện ăn uống, tâm trạng liền thay đổi, mây đen trên mặt tan biến không dấu vết.

“Trong gùi của muội còn có hai quả trứng gà, đem hấp lên ăn đi!”

“Đúng đúng! Hấp trứng ăn ngon lắm, nhưng muội thật sự đã đánh chết cái thứ kia sao?” Mặt Tam Bảo đầy vẻ sùng bái hỏi.

Tiểu Nguyên Bảo tròn mắt gật đầu, giọng nói ngọt ngào: "Đúng vậy, muội với Thiên Cẩu ca cùng hợp sức, lừa con thi cẩu ra ngoài rồi muội đánh chết nó.”

Tam Bảo quay sang Thiên Cẩu, giơ ngón cái khen ngợi: "Lợi hại thật! Thiên Cẩu đệ đệ, không ngờ gan đệ lại lớn như vậy, ta nhất định phải học tập đệ mới được!”

Rồi quay sang nhỏ nhẹ nói với Tiểu Nguyên Bảo: "Muội muội, lần này là Tam ca nhát gan, ca đã tự kiểm điểm rồi, lần sau nếu có chuyện, Tam ca sẽ gan dạ hơn, sẵn sàng làm mồi dụ quái giúp muội.”

Vương Thiên Cẩu nghe xong, khóe môi khẽ giật, thầm nghĩ, hóa ra cái công việc liều mạng này còn có người tranh giành nữa ư!

Sớm biết vậy thì nhường Tam Bảo từ đầu, cậu cũng chẳng mặn mà gì chuyện đối đầu sinh tử kia.

Nhưng Tiểu Nguyên Bảo lại nghiêm túc đáp: "Tam ca, huynh không phải người có công đức chín kiếp, không thơm, mấy thứ âm tà không hứng thú với huynh đâu.”

Tam Bảo thất vọng cúi đầu: "Vậy ra chỉ có Thiên Cẩu đệ đệ mới được sao?”

“Vâng, đúng thế!” Tiểu nha đầu vui vẻ đáp.

Vương Thiên Cẩu chỉ biết thở dài não nề.

Tam Bảo vẫn không ngừng tò mò, hỏi tiếp: "Muội muội, vậy muội đã thu hồn phách của con thi cẩu kia thế nào vậy?”

Tiểu Nguyên Bảo nghiêng đầu, đang định nghĩ cách trả lời thì Vương Thiên Cẩu liếc nhìn cục bột nhỏ với đôi bàn tay nhỏ bé, rồi nói thay: "Tam ca, muội ấy là Bồ Tát giáng sinh, tự nhiên có thần thông mà thu được, nói cho huynh nghe cũng chẳng hiểu được đâu.”

Đúng lúc ấy, Đại Bảo từ bếp vọng ra, gọi mọi người tới dùng cơm.

Cả nhà liền vui vẻ quây quần bên mâm cơm.