Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 28: Mùi Thúi Hoắc

Khi đến nhà Vương lão bá, nói rõ ý định mượn xe bò, Vương lão bá liền liên tục nhận lỗi: "Đúng là do chúng ta sơ suất, không nghĩ được nhiều như vậy. Nếu biết trước, đã chỉ lấy ít lương thực để gửi ở tiệm trên trấn, nay lại phiền các người một chuyến thật không phải, các vị đợi chút, ta đi ra sau buộc bò vào xe.”

“Không vội đâu, con muốn đi tìm Thiên Cẩu ca ca chơi một lát ạ,” Tiểu Nguyên Bảo vừa nói vừa đảo mắt khắp sân tìm kiếm bóng dáng Vương Thiên Cẩu.

Vương lão bá mẫu liền mời Thái thị vào nhà uống trà.

“Thiên Cẩu còn đang ngủ, chưa dậy đâu,” Vương lão thẩm nói.

“Con đi gọi ca ca dậy,” Tiểu Nguyên Bảo vừa nghe đã không ngồi yên nổi, liền tự xưng đòi đi.

Tính cách bé vốn là vậy, tự nhiên như đã quen thân từ lâu.

Tiểu Nguyên Bảo tìm đến gian phòng của Vương Thiên Cẩu, không chút khách khí mà đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào, tiểu nha đầu đã hít hít trong không khí, bỗng nhăn mũi nói: “Hôi quá! Thiên Cẩu ca ca, sáng sớm mà ca thả… thả rắm thối rồi hả!”

Vương Thiên Cẩu giấc ngủ vốn đã nông, từ khi từ cõi chết trở về, tinh thần hắn luôn suy nhược, ngày đêm mộng mị triền miên thành thử sáng ra thường ngủ chẳng muốn dậy.

Chỉ cần trong nhà không có chuyện gấp, cậu thường nằm đến khi mặt trời lên cao ba sào mới rời giường.

Lần này bị tiểu nha đầu bất thình lình xông vào, cậu nhất thời không kịp phản ứng.

Trên người chỉ mặc trung y, mặc dù đang đắp chăn bông dày nhưng gương mặt cậu cũng không nhịn được mà đỏ bừng lên.

Cảm giác như lãnh địa riêng tư của một đứa trẻ bị xâm phạm không chút báo trước.

Vương Thiên Cẩu vốn đã là người ít nói, nay lại gặp cảnh này, giấc ngủ của cậu cũng bị dọa cho tỉnh hẳn, hiếm hoi lắm mới mở miệng quát: “Muội mới thả rắm thối đấy! Ra ngoài đi!”

Tiểu Nguyên Bảo làm như chẳng nghe lời cậu, chỉ khịt mũi ngửi quanh phòng rồi nói: “Cũng không giống mùi… là mùi giày thối sao?”

Nói xong liền nhảy bổ đến bên giường, định cúi xuống ngửi giày của cậu.

Vương Thiên Cẩu giật mình vội vàng khoác áo xuống giường xỏ giày thật nhanh.

Tiểu nha đầu đứng bên giường, bĩu môi, hỏi: “Thiên Cẩu ca ca, sao trên người ca lại hôi thế? Chẳng lẽ ca ăn phải… thứ gì không sạch à?”

Vương Thiên Cẩu: …

Thực ra, cậu vì mộng mị đáng sợ mà đổ mồ hôi lạnh, khiến người bốc lên một thứ mùi khó chịu.

Cậu định nói gì đó thì tiểu nha đầu đã lẩm bẩm một mình: "Cũng không đúng… cái mùi này… ta từng ngửi thấy ở đâu rồi ấy nhỉ…”

Ánh mắt bé đảo quanh phòng một lượt, gian phòng này là gian thượng phòng tốt nhất Vương gia, sáng sủa, thoáng đãng, không có vẻ gì là nơi u ám, lạnh lẽo.

Thế nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng một mùi hôi không thuộc về con người, giống như trước đây từng có thứ gì hôi hám ghê gớm ở lại đây vậy.

Tiểu Nguyên Bảo bất giác nghĩ đến thứ gì đó chẳng lành, liền hỏi: “Thiên Cẩu ca ca, ban đêm ca có hay nằm mộng không?”

Vương Thiên Cẩu gật đầu.

“Ừm, thường xuyên nằm mộng.”

“Mộng thấy gì?” Tiểu Nguyên Bảo tiếp tục gặng hỏi.

Vương Thiên Cẩu nghĩ ngợi một lát, rồi lạnh lùng đáp: “Ta mơ thấy có một đôi mắt đỏ rực cứ lén lút theo dõi ta trong bóng tối, ta sợ lắm…”

Giấc mộng này không chỉ một lần quấy rầy cậu.

Cảm giác như thứ ấy lúc nào cũng ở bên, mỗi lần cậu cố sức muốn tỉnh lại thì lại chẳng sao tỉnh nổi.

Nhưng đôi mắt kia cũng không bao giờ đến gần cậu mà chỉ luôn rình rập trong bóng tối, như muốn nuốt chửng cậu bằng ánh nhìn vậy.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Vương Thiên Cẩu cảm giác mình đã bị ăn sạch biết bao nhiêu lần rồi.



Hai đứa trẻ nói chuyện trong phòng, bên ngoài, Vương lão thẩm cùng Thái thị cũng đã đi theo vào.

Vừa khéo nghe đến đây, lòng không khỏi lo lắng.

Tiểu Nguyên Bảo dù mới ba tuổi, lại có dáng vẻ như một tiểu đại nhân, tay sờ sờ cằm mềm mại, phân tích nói: "Ừm, đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào tiểu ca ca... Đúng là vậy! Tiểu ca ca là quý nhân có công đức, tà ma không thể lại gần, chỉ có thể từ xa nhìn mà nước miếng rớt đầy thôi..."

Vương Thiên Cẩu...

Mọi người...

Nói vậy, không khác gì nói Vương Thiên Cẩu như một miếng thịt béo bở vậy!

Vương lão thẩm vội vã hỏi: "Tiểu sư phụ, Vương Thiên Cẩu chúng ta có còn gì vấn đề không?"

Tiểu Nguyên Bảo nhón chân, vỗ vỗ vai Vương Thiên Cẩu: "Tạm thời không sao, dù có sao cũng không quan trọng, tiểu ca ca còn tận tám mạng nên không sao đâu..."

Mọi người...

Tiểu Nguyên Bảo nhẹ nhàng vỗ một cái, cảm giác nặng nề mà Vương Thiên Cẩu đã mang suốt bao ngày dường như đã giảm đi phần nào.

"Ta cảm ơn muội!"

"Không cần cảm ơn, lần sau cứu mạng huynh thì đừng cho lương thực, đưa tiền bạc là được rồi..."

Thái thị, Đại Bảo quay đầu đi như không nghe thấy gì.

Trong lòng Vương lão thẩm lo lắng không yên.

"Vậy nếu tạm thời không có vấn đề gì, sao Thiên Cẩu vẫn thường gặp ác mộng? Tiểu sư phụ, làm sao mới có thể tìm ra thứ gây hại cho Thiên Cẩu? Cần tiền cũng được, nhà chúng ta có thể bán ruộng..."

Thái thị lần này không thể chịu đựng được nữa: "Không cần đâu, lão thẩm, Tiểu Nguyên Bảo chỉ là một tiểu cô nương, hiểu biết cũng không nhiều, hay là các ngươi mời thầy cao tay đến xem cho Thiên Cẩu đi?"

Thực tế, Vương lão thẩm và mọi người đã từng mời người đến xem cho Vương Thiên Cẩu rồi.

Người ta chỉ bảo rằng Vương Thiên Cẩu đã qua tai nạn lớn mà không chết, chắc chắn sau này sẽ gặp phúc, chẳng thể nhìn ra nguyên nhân.

Chỉ có Tiểu Nguyên Bảo hôm nay lại thấy có vấn đề.

"Chúng ta chỉ tin vào tiểu sư phụ thôi..."

Tiểu Nguyên Bảo cảm thấy lòng tự trọng của mình được thoả mãn vô cùng.

Họ tin tưởng bé như vậy, bé không thể làm lão thẩm thất vọng được.

"Được rồi, cũng có cách, để Thiên Cẩu ca ca ở nhà con, buổi tối, con sẽ xem xem có yêu quái gì bám theo không..."