Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 27: Cục Bột Nhỏ Ai Gặp Cũng Thích

Đường lão đầu khẽ ho khan một tiếng, nói rằng: “Chờ thêm mấy ngày, đợi chúng nó nguôi giận rồi hẵng tính.”

Ý tứ ấy chính là ngầm đồng ý.

Họ đã sai trước, vậy phải thành tâm đến xin lỗi, dỗ dành cái cây hái ra tiền ấy quay về.

Nếu thực không thể làm lành cũng chẳng thể để mọi chuyện trôi qua như vậy.

Nhất định phải có một cái lý, bởi không có lẽ gì mà con cháu nhà mình lại ở bên ngoài ăn ngon mặc đẹp, mà không ngó ngàng gì đến phụ mẫu thân sinh!

Đường lão bà tử nghe thế lập tức mắng lớn, lời lẽ thô tục: "Lũ chó chết đáng nguyền rủa, đứa nào ăn gan trời dám trộm lương thực của lão nương, về mà bảo với cái đống phá gia chi tử ấy mau quay lại ngay, nếu không thì sau này khỏi về luôn, ta sẽ đuổi cổ cả lũ nữ nhân vong ân phụ nghĩa ấy!”

Vậy là cái cảnh gà bay chó sủa, cái trò đời thường nhật của Đường gia lại tiếp tục được diễn.

---

Sáng sớm hôm sau, Thái thị liền sang nhà Vương lão bá ở thôn Vương gia mượn xe bò.

Tiểu Nguyên Bảo lúc đang ngủ mơ màng nghe được liền lập tức bò dậy, nằng nặc đòi đi theo chơi.

Cục bột nhỏ này quả nhiên thính tai vô cùng.

Chuyện này cũng nhờ vào việc đêm qua bé ngủ say tròn giấc mà có.

Thái thị dẫn Tiểu Nguyên Bảo và Đại Bảo đi mượn xe bò, vì Đại Bảo lớn tuổi hơn có thể giúp được đôi chút.

Còn Nhị Bảo và Tam Bảo được để lại trong nhà trông coi lương thực.

Thôn Vương gia cách thôn Đường gia chỉ một con sông.

Trên sông có một cây cầu đá nhỏ, kiểu dáng giản dị, hình vòm.

Cầu rộng chừng hai thước, bờ cầu không có lan can.

Chẳng rõ đã bao năm tuổi, những phiến đá trên cầu phủ đầy dấu tích năm tháng, mưa dầm gió bào vẫn đứng vững không suy chuyển.

Tiểu Nguyên Bảo từ xa nhìn cây cầu ấy, trong lòng đã thấy có điều chẳng lành.

Sáng sớm, làn sương mỏng vây phủ quanh cầu, mờ ảo như tranh thủy mặc.

Giờ đang giữa mùa đông, khí trời giá rét, những nơi khác mặt sông đều đã đóng một lớp băng mỏng, vậy mà nơi này lại nghe thấy tiếng nước chảy xiết như đang trút xuống.

Thái thị bế lấy Tiểu Nguyên Bảo cẩn thận bước lên cầu, vừa đi vừa căn dặn: "Đi chậm thôi, lần trước Thiên Cẩu ca ca của các con chính là vì sơ ý mà rơi từ đây xuống đấy. Dưới này nước sông chảy xiết, lại có xoáy ngầm nên rơi xuống là khó mà trèo lên được.”

Đại Bảo mười tuổi, dáng người đã cao đến ngang vai Thái thị.

Thiếu niên tính tình trầm ổn, lặng lẽ đi sát phía sau Thái thị, dáng vẻ như một tiểu đại nhân bảo vệ cho kế mẫu cùng muội muội.

“Con biết rồi, thưa nương.”

Tiểu Nguyên Bảo tò mò ngó xuống lòng sông, hỏi rằng: "Nương ơi, con sông này tên là gì vậy?”

Hóa ra, Thiên Cẩu ca ca rơi xuống đây mà mất mạng.

Chẳng trách nơi này trông có phần khác lạ.

Bên dưới cầu, sương mù cuồn cuộn bốc lên, có chỗ gần như tràn lên cả mặt cầu.

Tiểu Nguyên Bảo nhẹ nhàng thổi một hơi vào những làn sương ấy.

Sương tức thì thoái lui.

Thái thị vừa cẩn thận bước đi, vừa trả lời: "Sông này gọi là sông Đường Vương.”

Con sông ngăn giữa Đường gia thôn và Vương gia thôn, nên gọi là sông Thang Vương.

Cây cầu nhỏ này cũng theo đó mà gọi là cầu Thang Vương.

Người dân thôn quê không biết chữ, danh xưng đặt ra đều hết sức đơn giản, dễ hiểu.

Cục bột nhỏ lại tò mò, hỏi rằng: "Nương ơi, sao nơi khác nước sông đều đóng băng cả mà ở đây lại không vậy?”

Thái thị không biết trả lời ra sao.

May mà Đại Bảo từng nghe nhiều hiểu rộng hơn, đáp rằng: "Người già nói nơi nào nước chảy xiết thì khó đóng băng, hơn nữa, chúng ta thường qua lại trên cầu, có hơi người nên nhiệt độ cao hơn một chút chăng…”

Chẳng rõ từ lúc nào, những làn sương dưới lòng sông lại lặng lẽ tràn lên, tơ mỏng lượn lờ phảng phất như chạm vào da thịt người.

Tiểu Nguyên Bảo làm như không thấy, vẫn vui vẻ trò chuyện cùng Đại Bảo: "Đại ca thật là hiểu biết nhiều ghê.”

Thiếu niên trầm ổn như Đại Bảo, trong khoảnh khắc này khó mà giấu được nét cười trên khóe môi.

Mẫu tử ba người đi qua khỏi cầu đá nhỏ, Tiểu Nguyên Bảo vẫn quay đầu lại ngó phía sau mấy lần.

Dường như đang nghĩ ngợi điều gì.

Sau đó, bé quay người hà hơi vào người Thái thị và Đại Bảo liên tục, trông như một chú cún nhỏ đang đùa nghịch.

Thái thị tưởng rằng tiểu nha đầu đang vui chơi nên cũng chẳng để tâm nhiều.

Thế nhưng, sau khi bị cục bột nhỏ hà hơi mấy lượt, trên người Thái thị liền cảm thấy một luồng khí ấm áp len lỏi vào.

Cái lạnh lẽo vương trên thân từ sáng sớm, nhất là sau khi đi qua cầu Thang Vương chẳng mấy chốc đều tiêu tan không còn dấu tích.

Khi ba mẹ con đến thôn Vương gia, có người trông thấy liền bước đến chào hỏi, bởi danh tiếng của Tiểu Nguyên Bảo hiện nay đã vang xa, khắp hai thôn gần như không ai không biết đến chuyện của bé.

Tiểu Nguyên Bảo tuy còn nhỏ nhưng tính tình hoạt bát, phóng khoáng, chẳng chút ngại ngần khi đối diện người lạ.

Hễ ai chào hỏi, bé liền đáp lại bất kể có quen hay không.

Thái độ ấy lại càng khiến người khác thêm yêu thích.