Câu này là nói cho tất cả mọi người nghe, ý tứ chẳng qua là trách móc Thái thị không hiểu chuyện.
Thái thị là kẻ vãn bối, lại tính tình yếu đuối, da mặt mỏng, lập tức mặt đỏ tía tai.
Vẫn là Nhị Bảo điềm tĩnh hơn, cậu cất tiếng: "Đại bá nương, là bà nội đuổi chúng ta ra, rất nhiều bà con đều thấy rõ, chúng ta đã cùng các người chia nhà rồ nên chúng ta sẽ không quay về nữa.”
Thê tử của Đường lão đại “hừ” một tiếng: "Nhị Bảo, lời không thể nói như vậy, cha mẹ chồng nhà chúng ta còn chưa mất, sao phòng thứ tư các ngươi có thể chia nhà ra ngoài? Ngừa xưa đã nói từ lâu rồi, rằng tổ tông còn sống, không được chia nhà. Ngươi tuổi còn nhỏ chẳng hiểu chuyện, Thái thị là người lớn, lẽ nào cũng không hiểu sao?”
Thê tử của Đường lão nhị tiếp lời: "Đúng đấy, chia cái gì mà chia? Một nhà cùng chung huyết thống, sao có thể tránh khỏi chút chuyện xích mích. Tứ đệ muội, hôm nay chúng ta chính là đến đây để đón các ngươi về nhà, đón cả tiểu Nguyên Bảo về nữa…”
Vừa nói, nàng ta vừa giả vờ thân thiết, định đến bế lấy Nguyên Bảo.
“Tiểu Nguyên Bảo nhà chúng ta thật đáng yêu, cứ ở nơi hoang vu này lỡ nửa đêm có sói đến tha tiểu Nguyên Bảo đi mất thì làm sao đây?”
Tiểu Nguyên Bảo chẳng để cho nàng ta lại gần.
“Đồ xấu xa, ngươi tránh ra!”
Bàn tay nhỏ bé đẩy một cái giữa hư không...
Nương tử của Đường lão nhị lùi về mấy bước, suýt nữa thì ngã xuống.
Đứa bé không chịu sắp xếp của nàng ta.
Bé con chống hai tay lên hông, giọng mềm mại nhưng đầy tức giận: "Các ngươi đều là người xấu, các ngươi có phải đến để cướp gạo nhà chúng ta không?”
Ý đồ của Đường gia bị tiểu nha đầu nói trúng ngay chỉ bằng một câu.
Mặt của nương tử Đường lão đại liền không giữ được nữa.
Nàng ta quát lên: "Thái thị, ngươi dạy dỗ con cái kiểu gì vậy? Hài tử Đường gia chúng ta tốt đẹp biết bao mà bị ngươi dạy thành như vậy, mới bây lớn mà đã chỉ trỏ với trưởng bối rồi?”
Nương tử của Đường lão nhị tiếp lời: "Tẩu tử, ta đã sớm nói rồi, nàng ta là kế mẫu thì có thể có lòng dạ tốt đẹp gì? Dạy đứa trẻ Đường gia chúng ta thành xa lạ với chúng ta. Một kế mẫu độc ác như thế, chẳng thà lại gả nàng ta đi, tứ đệ không cần loại phụ nhân chẳng có ý tốt này thủ tiết làm gì.”
“Tiểu Nguyên Bảo trước đây ngoan ngoãn biết bao, giờ vừa mở miệng đã đanh đá như vậy. Nếu nàng ta không biết dưỡng dục, cứ giao Nguyên Bảo cho nhị phòng chúng ta chăm, nhị phòng chúng ta cũng có một tiểu nha đầu, ta rất mát tay trong việc dưỡng dạy trẻ con.”
Thái thị sắp khóc đến nơi rồi.
Tiểu Nguyên Bảo nhỏ bé đứng chắn trước mặt Thái thị, giọng nói mềm mại vang lên: "Nương, đừng nghe mấy kẻ xấu nói bậy, họ đang thả rắm thối đấy! Nương dạy rất tốt!”
Mọi người xung quanh nhịn không được bật cười.
Đại Bảo kịp thời lên tiếng: "Thật sự là ông nội muốn đón chúng ta về nhà sao?”
Nương tử Đường lão đại vội gật đầu: "Đúng đúng đúng!”
“Nếu ông nội thực có lòng như vậy, vậy chúng ta không chia nhà nữa. Vương lão bá, xin ngài đem lương thực mang về đi, chúng ta trở về Đường gia sống không cần dùng đến lương thực nữa, ông bà nhất định không để chúng ta đói đâu.”
Vương lão bá không khỏi liếc mắt nhìn về phía tiểu Nguyên Bảo.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bé cùng Đại Bảo hiểu ý mà trao nhau ánh nhìn.
Bé con cũng khẽ gật đầu với Vương lão bá.
“Nghe theo lời đại ca con vậy.”
Vương lão bá lập tức bắt đầu đem lương thực trở lại xe bò: "Được được, vậy ta mang về.”
Đường gia nhìn thấy cảnh ấy mà lòng đau như cắt.
Thê tử Đường lão đại xông lên: "Dừng lại! Chẳng phải đã nói là đem lương thực tặng cho tiểu Nguyên Bảo rồi, sao lại còn mang về nữa? Tặng rồi thì là lương thực của Đường gia chúng ta rồi, ngươi mau để lại cho ta!”
Vương lão bà phỉ nhổ vào mặt bà ta: "Đồ không biết xấu hổ, tiểu Nguyên Bảo không nhận lương thực nữa, chúng ta mang về thì sao nào? Sao tự nhiên lại là đồ Đường gia các ngươi rồi?”
Lý bà bà đứng bên cũng lên tiếng: "Đường gia đúng là diễn hay quá nhỉ, nếu vì lương thực thì cứ nói thẳng ra, còn ở đây diễn cái gì mà đón con trẻ về nhà. Với cái trò vặt của Đường gia các ngươi, ai mà không nhìn thấu chứ! Chậc chậc chậc, trước đây chê nghèo, thấy cô nhi quả phụ ăn vài hạt cơm của các ngươi liền xem thường, giờ thấy họ có lương thực thì mặt dày mày dạn mò đến chiếm đoạt, Đường gia các ngươi còn biết xấu hổ không đây?”
Thê tử của Đường lão đại cũng quyết liều một phen, bọn họ hôm nay đến đây chính là để cướp lương thực.
Mưu kế không thành, bọn tiểu bối lại chẳng chịu nghe theo, nhất quyết đối nghịch.
Nàng ta cũng chẳng buồn giả bộ nữa.
“Lý bà tử, đây là chuyện Đường gia chúng ta, ngươi bớt xen vào đi, ngươi đã thánh đức như vậy, sao không đem chúng về nhà ngươi mà nuôi dưỡng? Nói gì mà châm chọc đây! Tiểu Nguyên Bảo là dòng dõi Đường gia chúng ta, hôm nay dựa vào bản lĩnh mà kiếm được lương thực, dẫu có chia nhà đi nữa thì đã sao? Chia nhà mà không chia lòng, nó vẫn có nghĩa vụ vì phụ thân Đường lão tứ mà phụng dưỡng ông bà nội…”
Nương tử của Đường lão nhị lập tức tìm được lối đi vô liêm sỉ: "Đúng rồi, tẩu tử nói phải lắm, chia nhà thì sao chứ? Chia nhà rồi cũng vẫn phải phụng dưỡng ông bà nội thôi, hôm nay chúng ta lấy đi phân nửa lương thực của bọn nó thì có gì là quá đáng? Không cần tất cả, chỉ lấy nửa phần cũng là vì nghĩ cho mấy đứa nhỏ, người khác nghe được sẽ khen là chúng biết lễ nghĩa, hiếu thuận, đâu cần hết, cứ để lại cho chúng hai bao bột ngô là đủ, chúng có thể ăn trong nửa năm.”
“Phải đó, Thái thị là kế mẫu, lòng dạ thất đức không tự mình đề xuất, bọn trẻ lại không biết điều, chúng ta làm tẩu tử cũng không chấp nhặt mà tự đến lấy chút lương thực, có làm sao nào? Còn cần gì các ngươi người ngoài lên tiếng. Các ngươi cũng muốn nhắm vào lương thực nhà chúng ta, cho rằng mấy mẹ con họ đã chia nhà, có nhiều lương thực thì liền thành miếng mỡ béo mà ai cũng muốn chia sao? Đừng có mơ! Có cha chúng ta ở đây, ai cũng đừng hòng tính toán đến lương thực nhà chúng ta!”
Hai người phối hợp nhịp nhàng, tinh thần vô liêm sỉ phát huy đến cực độ.
Nước miếng bắn ra tung tóe, bà con trong thôn xem náo nhiệt cũng không tránh khỏi phải lùi lại.
Hai người còn chặn xe bò của Vương lão bá không để cho đi, sợ mang lương thực đi mất.
Dân thôn đều biết Đường gia không biết xấu hổ, nhưng không ngờ họ lại vô liêm sỉ đến mức này.
Vừa rồi còn diễn nước mắt dàn dụa nhưng không thành công, liền chuyển sang muốn cướp trắng.
Đám nhỏ nhà Đại Bảo giận đến mức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Thái thị lo lắng đến khóc lóc.
Đại Bảo xoay người đi vào bếp, cầm ra một con dao chẻ củi: "Nương, người bế muội muội lùi xa ra, hôm nay ai dám cướp lương thực của chúng ta, ta sẽ cùng kẻ đó liều mạng!”
Ánh mắt đỏ ngầu.
Tựa như một con sói con bị dồn vào đường cùng.
Thái thị sợ hãi, vô thức nghe lời dặn của đại nhi tử, liền bế tiểu Nguyên Bảo lùi ra phía sau.
Người Đường gia cũng giật mình.
“Đại Bảo, ngươi định làm gì? Cầm dao định gϊếŧ người hay sao?”
Đúng lúc này, mấy đứa cháu lớn của Đường gia, Đường Đại Long trong đám người thừa lúc Đại Bảo không để ý, lấy ưu thế cao hơn cả cái đầu tiến tới giật lấy dao chẻ củi trong tay Đại Bảo.
Bà con đứng xem sợ đến lùi ra khỏi sân, sợ bị thương nhầm.
Mấy người vây lấy một mình Đại Bảo, Tam Bảo thấy thế liền lao lên giúp đỡ ca ca nhưng không địch nổi vì người Đường gia đông hơn.
Đám cháu trai Đường gia đều đã mười một mười hai tuổi trở lên, thân hình cao to, trong khi Tam Bảo mới sáu tuổi nên làm sao mà đối phó nổi?
Nhị Bảo vì sức khỏe yếu nên không giúp được gì, giận đến mức thở dốc, suýt bị bệnh tái phát.
Tiểu Nguyên Bảo thấy cảnh ấy, cơn phẫn nộ trong lòng đã dâng đến đỉnh điểm.