Thái thị đuổi theo Tiểu Nguyên Bảo.
Một chiếc xe bò lớn dừng ngay trong viện nhỏ của nhà Tiểu Nguyên Bảo, cả nhà Vương lão bá đều xuống xe.
Vương lão bá thẩm cười niềm nở chào tiểu Nguyên Bảo.
"Tiểu sư phụ, khỏe chứ?"
Tiểu nữ nhi tự nhiên, đáng yêu đáp: "Lão bá bá, lão bá thẩm, Thiên Cẩu ca ca, chào cả nhà nhé!"
Mọi người đều bật cười.
Không ít dân thôn kéo đến xem náo nhiệt, nghe Tiểu Nguyên Bảo biết nói, lại nói một cách trôi chảy thế này.
Ai nấy đều thấy hiếu kỳ.
Vương lão bá hỏi: "Tiểu sư phụ, người xem Thiên Cẩu nhà ta hôm nay liệu có khá hơn không?"
Người khác chẳng tin đứa trẻ này có bản lĩnh gì, cho rằng chẳng qua là may mắn cứu được nhi tử họ thôi. Thế nhưng Vương lão bá cùng thê tử thì không thể nghĩ như vậy, đây chính là ân nhân cứu mạng của con họ.
Ánh mắt Tiểu Nguyên Bảo trong sáng, quét một cái nhìn lên người Vương Thiên Cẩu.
"Thiên Cẩu ca ca hôm nay khí sắc khá lắm!"
Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía Vương Thiên Cẩu, khuôn mặt tuấn tú của cậu thoáng ửng đỏ.
Rất nhanh lại khôi phục vẻ điềm nhiên.
Nhà Vương lão bá từ trên xe dỡ xuống bốn, năm bao lương thực lớn.
Có đủ loại lương thực thô, còn có một bao bột mịn, thêm một nửa bao gạo trắng, tất cả lên đến mấy trăm cân, dân thôn lại bị số lương thực này hấp dẫn.
Ai nấy đều đỏ mắt.
“Chừng ấy lương thực đủ cho mẹ con Thái thị ăn cả năm rồi.”
“Đúng vậy, bữa nào cũng có đồ khô để ăn rồi.”
“Tưởng mẹ con nàng ra khỏi nhà lão Đường là chết đói, ai ngờ dựa vào một tiểu nữ nhi lại có thể sống sung túc thế.”
“Trước đây tưởng tiểu nha đầu này là đoản mệnh, giờ mở lời được rồi, hóa ra phúc khí lại tốt đến vậy!”
“Đúng là thế đấy!”
Ai nấy đều đầy lòng ngưỡng mộ.
Lý bà bà nhìn quanh sân, thấy bốn bề không an toàn, nếu mẹ con nàng có được ngần này lương thực mà để trong nhà, ban đêm có khi sẽ gặp trộm.
Bà nghĩ mình phải thả Lão Hắc ra, giúp mẹ con nàng trông giữ lương thực mới được.
Tiểu Nguyên Bảo nhìn đống lương thực lớn, mừng rỡ không thôi.
Miệng nhỏ liền ngọt ngào: "Cảm ơn lão bá bá, lão bá thẩm, cảm ơn Thiên Cẩu ca ca..."
Thái thị cùng các con đều vui mừng, vốn chỉ nói là tặng chút lương thực, chẳng ngờ lại nhiều đến thế này.
"Người đem về một nửa đi, chừng ấy quá nhiều rồi."
"Không cần đâu, mạng của Thiên Cẩu nhà ta đáng giá bấy nhiêu, sau này nếu có việc gì, mong tiểu sư phụ chăm sóc thêm cho nó!” Nhà Vương lão bá vốn chân thành muốn tặng.
Thực ra số này cũng không nhiều lắm, chỉ tốn chưa đến vài lượng bạc, vốn là bạc định để mua thê tử kèm an táng cho Thiên Cẩu, giờ thì dùng để mua lương thực.
Đang nói chuyện, một tiểu tử chảy nước mũi mếu máo chạy vào.
“Tiểu Nguyên Bảo, gia gia bảo chúng ta đến đón các ngươi về nhà.”
Người nói là cháu của lão Đường, tên Đường Đại Long.
Phía sau còn có hai người con dâu nhà lão Đường, lưng đeo gùi, tay cầm rổ.
Mặt mày ai cũng tươi cười.
Vừa vào viện, ánh mắt họ liền dán chặt vào đống lương thực với vẻ tham lam không rời.
Tiểu Nguyên Bảo thấy bọn họ, không khỏi chun chun cái mũi nhỏ.
Người nhà này, cô bé vừa thấy liền không vui!
Thái thị và Đại Bảo ai nấy đều khẩn trương hẳn lên.
Như lâm đại địch.
Dân thôn xung quanh đều đứng xem náo nhiệt.
Con dâu lớn của lão Đường cười khúc khích mở miệng: "Thái thị, ngươi giận mẹ chồng nói vài câu mà đã bực bội, đem theo lũ trẻ rời khỏi nhà lão Đường sống riêng, người không biết còn tưởng nhà lão Đường bạc đãi các ngươi ra sao! Thôi được rồi, người một nhà cả, chúng ta không tính toán chi nữa, mẹ chồng nóng tính nhưng thật ra là người miệng dao găm tâm đậu hũ. Ta thay bà xin lỗi ngươi, cùng nhau về nhà đi."