Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 13: Muội Muội Đói Rồi

Lời của Tiểu Nguyên Bảo vừa dứt, Đường lão bà tử lập tức cảm thấy da đầu tê dại, giữa ban ngày lại bỗng dưng có cảm giác lạnh lẽo.

Bà ta tức giận phun một câu: “Phì phì phì! Được lành được phước, ngươi mới có quỷ trên đầu, ngươi chỉ là một tên tiểu quỷ! Nếu còn dám nói bậy bạ là ta sẽ xé miệng ngươi ra đấy!”

Nói xong cũng chẳng dám nói thêm.

Nói rồi, bà ta lại dẫn con dâu và cháu nội rời đi có chút lúng túng.

Dù sao cũng phải giữ cho được đồng bạc tiền đặt cọc kia.

Sau khi Đường lão bà tử đi, có người tốt bụng hỏi Tiểu Nguyên Bảo: “Con nói thật sao, trên đầu bà ta có quỷ thật à?”

Tiểu Nguyên Bảo đáp nghiêm trang: “Đúng vậy, có một con quỷ bất lương đó ạ!”

Mọi người nghe xong cười rộ lên.

Nhà Đường lão bà tvốn làm việc xưa nay cũng chẳng thiếu đức gì.

Ai nấy đều cho rằng Tiểu Nguyên Bảo chỉ đùa giỡn, không ai để tâm lắm.

Sự chú ý lại quay về đứa trẻ chết đi sống lại là Vương Thiên Cẩu.

Cậu bé ít nói nhưng có vẻ đã hồi phục không ít sau khi ăn một bát cháo loãng.

Mới chừng ấy tuổi mà ánh mắt đã kiên định, ngũ quan tuấn tú, lại vừa trải qua đại nạn không chết, hẳn là sau này có phúc lớn.

Lúc này, hương thân ai nấy đều hiểu được tâm tình của Vương lão bá và lão thẩm, đứa con đến muộn như vậy, ai mà chẳng thương yêu cho được!

Vương lão bá và lão thẩm từ đó không ngừng cảm tạ Tiểu Nguyên Bảo.

Thái thị bồng lấy nữ nhi, muốn đưa theo ba đứa bé trở về lo liệu việc nhà.

Người trong thôn hỏi han mới biết mấy mẹ con họ đã bị đuổi ra khỏi nhà Đường lão, giờ phải vội vàng trở về dựng lều cỏ ổn định cuộc sống.

Hiện tại, bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

Vương lão thẩm liền mời Thái thị cùng mấy đứa bé về ăn cơm.

Bởi vì làm tang sự cho Vương Thiên Cẩu đã mời không ít hương thân đến phụ giúp, nấu một nồi cơm lớn để mọi người cùng dùng.

Thức ăn cũng không tệ, có lương khô, có canh thịt.

Thái thị có chút ngại ngùng.

Tiểu Nguyên Bảo vỗ vào cái bụng lép kẹp của mình: “Đói quá rồi, mẫu thân ơi, lão bá đã mời ăn cơm thì chúng ta cứ ăn đi, lần tới chúng ta sẽ mời lại lão bá!”

Chẳng chút ngượng ngùng, khiến ai nấy nhìn thấy cũng vui lây.

“Đúng đúng đúng!” Vương lão bá vội vã phụ họa.

Đại Bảo và mấy đứa khác cũng không phản đối, muội muội nói rất có lý.

Muội muội đói là quan trọng nhất!

Cả nhà cùng ăn sáng tại nhà Vương lão bá.

Tiểu Nguyên Bảo ăn gì cũng không kén chọn, thấy món nào cũng ngon, chỉ một mình mà ăn hết hai cái bánh ngô thô, một bát canh thịt lớn, còn gặm thêm một khúc xương thịt.

Ăn xong, miệng nhỏ dầu mỡ sáng bóng.

Ăn xong bữa cơm, Vương lão bá và lão thẩm tiễn hết hương thân trở về nhà.

Vương Thiên Cẩu đã sống lại, không cần phải an táng làm đám nữa.

Sau đó, hai ông bà liền dẫn Vương Thiên Cẩu đến nhà Tiểu Nguyên Bảo giúp dựng căn nhà lá.

Vương lão bá vốn là một thợ mộc, xử lý gỗ, tre và các vật liệu khác đều rất giỏi, làm xà nhà, cửa sổ đều thành thạo nên làm vừa nhanh lại vừa tốt.

Bàn ghế, giường gỗ cũng không thành vấn đề.

Làm loại đơn giản nhất, ngày hôm đó đã đủ các vật dụng cần thiết.

Gỗ không đủ thì Vương lão bá sai người về nhà mình lấy.

Vương lão thẩm lại khéo léo bện đan, trong ngày đã bện cho Thái thị vài cái giỏ đồ, giỏ đựng rau.

Thấy Thái thị không có lấy một chiếc nồi tử tế để nấu cơm, bà về nhà mang cái nồi thừa cùng bát đũa qua.

Nhờ đó, Thái thị và mấy đứa bé cuối cùng cũng có được chén bát sành riêng để dùng bữa.

Vô cùng cảm kích.

Mọi người đều đang bận rộn làm việc, chỉ có Tiểu Nguyên Bảo ở lại chơi với Vương Thiên Cẩu.

Vương Thiên Cẩu ít nói, hầu như chỉ có Tiểu Nguyên Bảo chủ động bắt chuyện, còn cậu bé chỉ đáp lại bằng ánh mắt hoặc một tiếng “ừ” để trả lời.

Sau đó, hai đứa trẻ mệt lả ngã xuống đống cỏ khô, cùng nhau ngủ một giấc thật say.

Nhìn tư thế ngủ của hai đứa trẻ, ai nấy đều thấy yên lòng.

Việc Vương lão thẩm đến giúp nhà Tiểu Nguyên Bảo một cách nhiệt tình mà không nhận gì là vì hai lý do: một là nhờ Tiểu Nguyên Bảo đã cứu con họ, hai là sợ rằng Thiên Cẩu mới sống lại, có gì bất trắc thì ở bên cạnh Tiểu Nguyên Bảo dễ cứu chữa, hai ông bà cũng yên tâm hơn.