Tiểu Nguyên Bảo đang nằm trong lòng Thái thị, trông thấy Lưu thần bà định lén lút chuồn đi.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, giọng điệu đầy tinh nghịch: "Bà bà này, ta đã cứu sống tiểu ca ca rồi, bây giờ đến lượt bà ăn phân nhé!”
Lưu thần bà vốn định chuồn đi nhưng lời của Tiểu Nguyên Bảo vừa cất lên, mọi người đều quay nhìn bà ta.
Lưu thần bà chỉ đành dừng bước, ho khan một tiếng rồi gượng gạo nói: "Ta đã nói gì đâu? Sao lại thành ra phải ăn phân rồi chứ?”
Bà ta bắt đầu giả ngây giả dại.
Có kẻ thích xem náo nhiệt đứng ra nhắc nhở: "Bà nói nếu tiểu nha đầu này cứu sống Thiên Cẩu là bà sẽ ăn phân đấy! Chúng ta đều nghe thấy mà.”
Đám đông liền cười phá lên.
Chuyện vốn là tang sự, cuối cùng biến thành chuyện vui lớn, ai nấy đều thả lòng, lòng vui phơi phới.
Lưu thần bà giả vờ ngây ngô: "Thật ư? Ta có nói sao?”
“Bà nói mà! Chúng ta đều nghe rõ!”
“Được thôi, ta ăn.” Lưu thần bà mặt già tự dưng mạnh dạn, chỉ thấy bà ta dùng ngón tay móc trong lỗ mũi ra một cục đen thui.
Rồi, bà ta đưa ngay cục ấy vào miệng.
Chụt một cái, nuốt chửng!
Mọi người...
“Ọe!”
“Mẹ kiếp, lão tử phục sát đất.”
“Lần đầu tiên thấy Lưu thần bà, quả là nhân tài!”
“Là đại tài! Ta nhìn lầm bà rồi.”
…
Lưu thần bà sau khi ăn xong, vẻ mặt lập tức hùng hồn trở lại.
“Bổn thượng tiên là người thế nào chứ, đã nói lời tất giữ lời, thấy chưa? Nói ăn là ăn!”
Mọi người còn đang buồn nôn.
Tiểu Nguyên Bảo chớp chớp mắt to, vẻ tò mò ngây thơ: "Bà bà, phân mũi có ngon không?”
“Cũng được... Tiểu nha đầu, vậy là chúng ta sòng phẳng nhé?”
Tiểu Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu.
Phụ thân bé từng nói, người biết giữ lời hứa là người cũng không tệ lắm.
Bà bà này làm cũng khá, chuyện trước đó nói xấu cô bé, cô bé sẽ rộng lượng không thèm để ý nữa.
Lưu thần bà tiếp lời: "Không ngờ ngươi thực sự cứu được người, cứu người một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, bổn thượng tiên cũng không chấp nhất ngươi cướp mất mối làm ăn của ta, cuối cùng cũng là một mạng người nên đều là chuyện tốt lành cả! Như vầy đi, thấy ngươi có thiên phú, bổn thượng tiên quyết định thu ngươi làm đồ đệ, sau này bổn thượng tiên sẽ truyền y bát lại, dạy cho ngươi tất cả bản lĩnh của ta…”
Đại Bảo, Nhị Bảo đều đang suy nghĩ cách nào để từ chối thay muội muội.
Chỉ thấy Tiểu Nguyên Bảo nhìn Lưu thần bà từ đầu tới chân một lượt, rồi nói: "Học bản lĩnh ăn phân của bà sao? Ta không học đâu!”
“Ha ha ha!!”
Mọi người cười đến ngã ngửa.
Cô bé này thật thú vị quá.
Mặt Lưu thần bà đen như đáy nồi: "Ngươi, cái con nha đầu này quá đáng lắm! Ta nhỏ vào!”
Bà ta xấu hổ đến cùng cực.
“Cười cười cười, cười cho chết các ngươi đi, lần sau có việc gì đừng tìm đến cửa bổn thượng tiên nữa, hứ!”
Bà ta nổi giận với mọi người rồi phất tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng dáng bà ta hậm hực rời đi, mọi người lại cười đùa thêm một lúc lâu.
Sau khi Lưu thần bà đi, Vương lão bá kích động đến mức quỳ xuống trước mặt Tiểu Nguyên Bảo...
“Tiểu sư phụ, cảm ơn vô cùng! Tiểu sư phụ! Người là ân nhân cứu mạng của Thiên Cẩu chúng ta, cũng là ân nhân cứu mạng của lão hai phu thê già nhà chúng ta...”
Tiểu Nguyên Bảo nghiêng đầu trong lòng Thái thị, đôi mắt cong cong dễ thương vô cùng.
Bàn tay nhỏ xua xua: "Không cần cảm tạ đâu, tiểu ca ca là nhờ vào công đức của mình mà sống lại, ta chỉ giúp một chút thôi.”
Đến cả Nhị Bảo và Tam Bảo đều ngơ ngác.
Sau khi muội muội biết nói, miệng lưỡi linh hoạt thế này đây!
Cũng không sợ người lạ chút nào nữa.
Thật là khác hẳn với muội muội trước kia.
Giờ muội muội vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ, là sao đây?
Nhị Bảo có hiểu biết liền chạy tới đỡ Vương lão bá: "Vương lão bá, xin ông đứng dậy cho, muội muội của con còn nhỏ tuổi không thể chịu được lễ lớn của ông đâu!”
Đang nói dở thì bên ngoài sân vang lên tiếng nói oang oang.
“Nhà lão Vương kia thật chẳng ra gì! Không chào hỏi ai, tự tiện đem cháu gái nhà ta đi bồi táng! Nói cho các ngươi biết, cháu gái nhà ta không phải là tiểu nha đầu câm nữa đâu, nó biết nói rồi, giá trị phải khác so với trước rồi đấy, ta nói thẳng từ đầu đấy nhé, không thể đem người chôn rồi lại không chịu thừa nhận đâu...”
Đó là giọng của Đường lão bà tử.
Sau lưng Đường lão bà tử là hai nàng dâu to lớn vạm vỡ cùng với đứa cháu trai.
Cả đám thở hổn hển, chạy dồn dập sợ rằng chỉ chậm một bước thì người đã chôn xuống mà giá cả còn chưa kịp thương lượng.
Vương lão bá đứng lên, lông mày cau chặt lại.
Các hương thân cũng nhìn sang, Đường bà tử này thật là chẳng ra gì, ăn ở tham lam quá mức.
Mặc dù không ai thèm đáp lời bà ta nhưng tất cả đều đồng lòng tránh ra một lối, để lộ ra Vương Thiên Cẩu đang ngồi dưới mái hiên.
Đứa trẻ lúc này đã rời khỏi quan tài ngồi dưới mái hiên, được mẫu thân săn sóc, từ từ uống cháo loãng.
Cậu đã chết giả một hai ngày, không hạt cơm nào vào bụng nên ăn uống là cách nhanh nhất để phục hồi sức khỏe.
Đường bà tử đột ngột khựng lại, kêu lên: "Ôi nương ơi! Thây ma sống lại rồi! Thiên Cẩu thành cương thi sống dậy rồi!”
Hai nàng dâu và cháu của bà ta đều sợ đến trố mắt, quay đầu muốn chạy nhưng thấy đám đông hương thân đứng đó, không ai sao cả nên họ đành ngờ ngợ dừng lại.
Vương lão bá bực tức nói: "Chẳng ai muốn tiểu sư phụ đi phối âm hôn! Tiểu sư phụ đã cứu mạng Thiên Cẩu của chúng ta, là ân nhân của cả Vương gia ta! Đường bà tử, ngươi đến thật đúng lúc, mau trả lại một lượng bạc tiền đặt cọc trước đi?”
Đường bà tử không hiểu mô tê gì, cái gì mà tiểu sư phụ chứ?
Người nhà thôn Vương gia nhìn bà ta bằng ánh mắt kỳ lạ là sao?
Còn Thái thị sao lại tự nhiên thẳng lưng đứng hiên ngang như vậy! Cả mấy đứa cháu kia còn có vẻ chế giễu nữa, là ai cho bọn chúng cái gan ấy?
Quá đáng lắm rồi!
Bà ta nhìn quanh một vòng, thấy hầu hết đều là người thôn Vương gia, lại có cả lý chính của thôn Đường gia cũng có mặt ở đây.
“Lão thúc, người làm chủ giùm tôi! Nhà họ cướp cháu gái nhà ta đi phối âm hôn, không hề báo trước một tiếng cho người nhà chúng ta, bây giờ Thiên Cẩu sống lại rồi không phối âm hôn nữa, nhưng liên quan gì đến Đường gia chúng ta chứ? Sao lại đòi trả lại tiền? Đâu phải chúng ta thất hứa trước...”
Lý chính của thôn Đường gia từ đầu đến giờ vẫn như mơ mơ màng màng, ông tuổi già mắt yếu, trải chuyện thế gian nhiều mà chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như hôm nay: chuyện sống chết đảo ngược lại như vậy ngay trước mắt.
Mà lại là đứa trẻ ba tuổi làm nên!
Nghe tiếng gọi của Đường bà tử, ông mới sực tỉnh.
“Trả bạc lại đi, đừng làm chuyện thiếu đức nữa, về nhà đi thôi! Ngày ngày làm loạn chẳng để ai yên thân, suốt ngày chỉ có nhà ngươi gây chuyện mãi thôi.”
Lý chính trừng râu, cất bước rời đi trước tiên.
Đường bà tử kêu lên một tiếng, ngẩn ngơ cả người.
Bà ta là tìm lý chính của thôn Đường gia nhờ đứng ra làm chủ cho mình, cuối cùng lại thành ra giúp họ làm chủ ư?
Tên lão hồ đồ này!
Vương gia kết âm hôn không thành, lý chính đã bỏ đi, Đường bà tử lo lắng sợ Vương lão bá giữ bà ta lại đòi lại một lượng bạc tiền đặt cọc.
Bà ta định quay bước rời đi.
Nói lớn tiếng: "Thái thị, con tiện nhân này còn không mau mang theo lũ tiểu tử trở về! Đứng ì ra đây làm thần giữ cửa cho người ta à!”
Chẳng ai thèm để ý đến bà ta.
Điều này càng khiến bà ta cảm thấy mất mặt.
Đôi chân nhỏ quay bước, trong bụng nghĩ cứ về thôn trước đã, sau này sẽ còn nhiều phen khiến mấy mẹ con nhà ấy khốn khổ.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy giọng Tiểu Nguyên Bảo vang lên, trong veo: "Nãi nãi!”
Đường bà tử quay đầu lại hừ một tiếng, cuối cùng cũng sợ sao, định tìm bà ta để cầu xin chăng!
Bà ta quay lại, thấy Tiểu Nguyên Bảo đôi mắt tròn xoe đang nhìn bà ta, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tiểu Nguyên Bảo với ánh mắt nghiêm túc vô cùng, nói: "Nãi nãi, trên đầu bà có con quỷ đấy!”