Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 10: Cứu Thiên Cẩu

Khi ấy, Đại Bảo đang từ trên núi đốn tre trở về, nghe dân thôn bàn tán rằng tiểu muội của cậu đã bị người thôn Vương gia dẫn đi để phối âm hôn.

Đại Bảo vừa nghe, lập tức vứt bó tre xuống đất, cũng chẳng kịp trả lại đao mượn đã nhét ngay vào trong lòng rồi hùng hổ chạy đến thôn Vương gia.

***

Nói đến nhà lão Đường, Đường bà tử dẫn theo hai đứa nhi tử trở về, kể lại sự tình cho Đường lão đầu nghe.

Đường lão đầu lập tức quở trách lớn tiếng: “Thật là hồ đồ! Cả nhà bọn nó đều là góa phụ cô nhi, chỉ dọa các ngươi một chút mà cũng tin là lão Tứ đã hiện hồn về!”

Đường lão bà vội phản bác: “Ông không tin sao? Nếu không phải là lão Tứ thật sự trở về thì có gì mà tà môn đến thế? Nó lực mạnh vô cùng, đánh lão đại với lão nhị đến mức thổ cả huyết ra!”

Đường lão đầu suy xét rồi nghi hoặc nói: “Có khi nào hai tên này bị dọa đến đờ đẫn, tưởng tượng sinh sự không?”

Đường lão đại cùng Đường lão nhị của nhà họ lúc này kêu rên oán than: “Cha ơi! Thật sự là nó có lực lớn đến mức ghê gớm! Tay của con hiện vẫn còn bị lệch, cần mời đại phu đến nắn lại, bạc này phải lấy từ công quỹ ra, đây là thương tích khi làm việc cho gia tộc mà!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Con đã thổ huyết, cả ngũ tạng lục phủ đều bị chấn thương nên cũng cần đại phu đến trị liệu…”

Đường lão bà nghe đến bạc thì như bị cắt thịt, gầm lên: “Năm lượng bạc trong tay vừa vụt mất còn dám đòi mời đại phu! Mấy gã nam nhân to xác, chịu đau vài ngày rồi tự lành, đâu cần nuông chiều như nữ nhi yếu đuối, mái nhà còn chưa sửa xong, lương thực cũng mất hết, chỗ nào cũng cần bạc thì lấy đâu ra bạc mời đại phu cho các ngươi!”

Đang lúc gia đình ầm ĩ cãi vã, bên ngoài có tiếng người hét lên: “Người thôn Vương gia dẫn Tiểu Nguyên Bảo đi phối âm hôn rồi! Mọi người mau ra xem náo nhiệt…”

Đường lão bà nghe thấy ngỡ ngàng không tin nổi: “Cái gì?”

Thì ra người thôn Vương gia còn cao tay hơn cả nhà mình!

Kẻ mà nhà mình không thể thu phục được, người thôn Vương gia lại có thể xử lý!

Đường lão bà bèn bảo: “Đi nào! Để Tiểu Nguyên Bảo phối âm hôn, sau này bạc ấy chúng ta có thể đến mà đòi lại!”

Lão đại và lão nhị không thể đi được vì đều đã bị thương, nên Đường lão bà kéo theo hai nàng dâu và cháu trai lớn là Đường Đại Long cùng đến thôn Vương gia xem.

Bằng không, nếu để Thái thị đoạt lấy bạc ấy thì lỗ to.

***

Bên phía Tiểu Nguyên Bảo.

Mọi người đều căng mắt ngó vào trong quan tài, xem xem tiểu nha đầu sẽ cứu đứa trẻ đã chết hơn một ngày thế nào.

Tiểu Nguyên Bảo còn thấp hơn cả quan tài nhưng cô bé không chút nào e sợ.

Cô bé cúi xuống kiểm tra hơi thở của tiểu ca ca, nói: “Dường như đã hết hơi rồi nhỉ!”

Mọi người nghe thấy thì thở dài ảo não.

Hết hơi rồi thì cứu cái gì nữa?

Nhưng rồi lại nghe Tiểu Nguyên Bảo nói tiếp: “Nhưng phúc khí và công đức vẫn còn!”

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn khắp bầu trời xung quanh, thì thấy một hư ảnh tiểu nam hài lơ lửng trong không trung.

Trên thân tỏa ra chín tầng kim quang.

Chính là vong hồn của Vương Thiên Cẩu!

Dáng vẻ của cậu tựa hồ như đang lạc lối, không biết nên đi về đâu.

Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu hỏi hắn: “Tiểu ca ca, huynh có nguyện ý dùng một kiếp công đức của mình để đổi lấy sinh mệnh hiện tại của huynh không?”

Bởi cậu có chín kiếp công đức, giờ đây tương đương với chín mạng, chỉ cần cậu chịu đổi thì có thể quay về nhân gian.

Nhưng đổi mạng bằng công đức rồi thì công đức sẽ mất đi một kiếp, cậu phải tiếp tục tu thêm hai kiếp nữa mới có thể viên mãn.

Nếu cậu không nguyện ý, cậu có thể trực tiếp đi đầu thai, cô bé sẽ chỉ cho cậu đường xuống Địa phủ, công đức chín kiếp vẫn được bảo lưu…

Hư ảnh lấp lánh kim quang trong không trung thoạt đầu trông có vẻ ngơ ngác, nhưng sau đó nhìn thấy đôi phu thê Vương gia đang đau khổ khóc thương, tựa như gợi lên lòng thương cảm, không nỡ chia xa.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Đồng ý đổi lại mạng.

Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ thốt lên: “Tốt rồi!”

Rồi cô bé bắt đầu đọc một loạt kinh văn phức tạp, đó là chú hồi hồn.

Cô bé đã quên mất là vị Điện chủ nào đã dạy cho cô bé.

Nhưng dù sao, nhớ được lúc nguy cấp dùng được là tốt rồi.