Tại thôn Vương Gia, trong nhà của Vương lão bá.
Lúc này, trong nhà đã chật kín người.
Thường mà nói, trẻ con yểu mệnh không được phép tổ chức tang lễ rầm rộ, chỉ yên lặng đào một cái huyệt rồi chôn đi cho xong.
Nhưng tình cảnh của hai phu thê Vương lão bá lại khác, bởi Thiên Cẩu là đứa con duy nhất được sinh muộn màng, nay đứa con đột ngột ra đi, hai ông bà đau lòng khôn xiết, chẳng thiết sống nữa.
Họ đã dốc hết gia sản, chỉ mong có thể tìm cho Thiên Cẩu một người bạn đồng hành, một tiểu nương tử để cùng đi lên đường hoàng tuyền.
Vì vậy, mọi người tới đây không phải để tiễn đưa tiểu Thiên Cẩu, bởi trẻ con ra đi không thể đưa tiễn long trọng.
Chủ yếu là đến để xem chuyện minh hôn, điều này khá là hiếm lạ.
“Nghe đâu là kết duyên với tiểu nha đầu câm của thôn Đường Gia bên cạnh.”
“Phải chăng là nữ nhi nhà Đường lão Tứ, người từng làm tiêu sư? Về sau Đường lão Tứ đi tòng quân rồi bỏ mạng?”
“Đúng rồi, chính là tiểu nha đầu của hắn bị câm, thân thể yếu ớt, nghe bảo sống chẳng được bao lâu, đúng lúc làm lễ kết duyên âm cho Thiên Cẩu, trên đường xuống suối vàng có người bầu bạn, chính là Đường lão bà tử tự mình nói thế…”
Người khác chỉ nghe rồi tặc lưỡi, không ai nói rõ ra lời.
Chuyện minh hôn như thế, dẫu ở nông thôn cũng hiếm thấy.
Coi như là đến xem náo nhiệt vậy.
Vương lão thẩm nằm úp bên quan tài Thiên Cẩu khóc đến sưng cả mắt.
Mọi người vẫn đang chờ đợi.
Không biết ai cất giọng nói to: "Đến rồi, người đến rồi!”
Mọi người nhìn về phía ấy, chỉ thấy Vương lão bá dẫn theo một tiểu nha đầu bước tới.
“Sao lại là Thái thị bế đứa bé đến? Không phải nghe đâu là Thái thị rất cưng chiều đứa nhỏ lắm sao? Nàng ấy lại đồng ý chuyện minh hôn này sao?”
“Ôi, chẳng qua chỉ là kế mẫu thôi, cưng chiều gì đâu? Trong nhà, mọi chuyện do Đường lão bà tử làm chủ, Thái thị làm sao dám quyết định.”
“Cũng phải… không đúng, tại sao không thấy Đường lão bà tử đi cùng?”
Mọi người đang lúc ngờ ngợ.
Bên kia, nhóm người đã đến.
Tiểu Nguyên Bảo đang nằm trong lòng Thái thị, đôi mắt long lanh to tròn ngó nghiêng xung quanh.
Không sợ người lạ chút nào.
So với tiểu nha đầu thì Thái thị lại rụt rè hơn nhiều, bị ánh mắt của bao người dồn vào làm nàng không dám ngẩng đầu lên.
Thần bà thấy thế đứng dậy, khẽ hắng giọng: "Khụ, giờ lành đã đến…”
Mọi người đồng loạt tỉnh táo tinh thần.
Vương lão bá nhanh chân bước tới: "Lưu thần bà, chậm đã, không làm minh hôn nữa, tiểu sư phụ nói Thiên Cẩu nhà chúng ta chưa chết, vẫn còn cứu được…”
Không chỉ Lưu thần bà ngẩn ra, ngay cả bà con đứng xem cũng không tin nổi.
Cái gì cơ?
Đã chết đuối hơn một ngày rồi mà còn chưa chết ư?
Lưu thần bà nghiêm mặt nói: "Cái tiểu sư phụ nào cơ? Sao có thể đem thi thể người đã chết ra đùa cợt thế chứ? Người chết thì đã lớn, không thể khinh nhờn, Vương gia chủ ngàn vạn lần đừng để bị lừa gạt.”
Ngay lúc ấy, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên.
“Con không hề lừa gạt Vương lão bá đâu ạ! Theo tướng mạo của Vương lão bá mà nói, cung tử nữ tuy âm u nhưng vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn đâu ạ!”
Mọi người lại thêm lần nữa há hốc miệng.
“Không phải Tiểu Nguyên Bảo là đứa bé câm sao? Sao đột nhiên lại biết nói?”
“Nó nói cái gì vậy? Biết xem tướng?”
“Nó chính là tiểu sư phụ ư?”
Lưu thần bà kinh ngạc: "Bậy bạ! Thật sự quá bậy bạ!”
Tiểu Nguyên Bảo không bận tâm đến phản ứng của mọi người, liền tự mình tụt xuống từ tay Thái thị: "Lão bá bá, tướng mạo của bá đã có biến, mau dẫn con đi xem tiểu ca ca chết đuối đi, nếu không sẽ không kịp mất.”
Vương lão bá sốt ruột: "Bà nó ơi, mau mở quan tài ra để tiểu sư phụ nhìn thử!”
Vương lão thẩm còn ngập ngừng: "Đứa bé này… có đáng tin không?”
Chẳng phải là một đứa bé câm hay sao? Sao tự dưng thành tiểu sư phụ rồi?
Bà ấy đã nói ra thắc mắc của tất cả mọi người.
Tiểu oa nhi ba tuổi rưỡi tóc buộc hai bím nhỏ, đầu tròn xoe, đôi mắt long lanh, hồng hào đáng yêu.
Làm sao lại giống một tiểu sư phụ được?
Vương lão bá nói: "Bà biết gì chứ? Tiểu sư phụ có thể thông linh! Mau để nó xem Thiên Cẩu của chúng ta, biết đâu còn cứu được?”
Một câu “biết đâu còn cứu được” khiến Vương lão thẩm chẳng màng gì nữa.
Bà ấy mở chiếc tiểu quan tài đã chuẩn bị sẵn ra.
Bên trong là một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi, cơ thể phù thũng, sắc da trắng bệch, miệng mũi còn vương lại chút nước.
Nhưng đã không còn chút hơi thở.
Tiểu Nguyên Bảo không với tới được độ cao của quan tài, phải bước lên ghế đẩu bên cạnh mới nhìn thấy tình trạng bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tiểu oa nhi ngạc nhiên, nét mặt biểu lộ vẻ “thì ra là thế”.
Bé nói giọng trong trẻo: "Lão bá bá, lão thẩm thẩm, tiểu ca ca này có chín kiếp công đức hộ thân nên đến nay vẫn còn một hơi thở ở lại...”
Tam Bảo nhanh miệng, liền hỏi: "Cái gì gọi là chín kiếp công đức?”
Nhị Bảo trừng mắt nhìn nhưng không kịp ngăn lại.
Tiểu Nguyên Bảo đáp lại bằng giọng ngọt ngào: "Tức là tiểu ca ca ở chín kiếp trước đều là nhân vật tài ba, đã làm vô số việc thiện, tích lũy công đức lớn lao. Nếu mười kiếp công đức đều viên mãn sẽ thành tiên nhân Bồ Tát đó.”
Đó là điều phụ thân của cô bé đã kể cho bé nghe.
Người xung quanh nghe thấy đều thấy thần kỳ, lẽ nào tiểu nha đầu câm này thực sự đã thông linh?
Nếu không thì ai đã nói cho tiểu oa nhi những điều huyền bí như vậy?
Bé nói năng lưu loát, từng lời đều mang vẻ thần bí khôn lường!
Lưu thần bà đứng bên cạnh thấy mình bị cướp mất sự chú ý liền giễu cợt: "Ai dạy ngươi còn nhỏ mà đã đi lừa người hòng danh lợi thế kia? Vương gia gia chủ, nếu cứ để cho nó quấy rối như vậy, làm chậm trễ giờ lành hạ huyệt, sau này nhà cửa bất an thì ta không thể giúp đâu…”
Tiểu Nguyên Bảo quay lại trừng mắt nhìn bà ta: "Chính ngươi mới là kẻ lừa đảo toan chôn sống người còn sống đó!”
Lưu thần bà nổi giận: "Rõ ràng là đã chết, ngươi nói bậy bạ gì? Giỏi thì cứu sống hắn đi!”
Tiểu Nguyên Bảo nghiêm túc đáp: "Ta tới chính là để cứu tiểu ca ca mà.”
Lưu thần bà tức đến bật cười: "Con nha đầu lừa đảo, ngươi mà có thể cứu sống người chết ư? Được, ngươi cứ cứu đi, nếu ngươi cứu sống được, lão bà ta sẽ ăn phân trước mặt ngươi! Còn nếu ngươi cứu không được, ngươi phải bồi táng theo Vương Thiên Cẩu, dám hay không?”
Nhị Bảo và Tam Bảo nghe lời Lưu thần bà liền cảm thấy bất mãn.
Họ vừa định lên tiếng phản đối.
Tiểu Nguyên Bảo phồng má đáp: "Ta chẳng phải kẻ lừa đảo, ta là Tiểu Nguyên Bảo, ta nhất định sẽ cứu tỉnh tiểu ca ca! Bà cứ chờ mà ăn phân đi!”
Người xung quanh đều nghĩ rằng có lẽ nha đầu này đã mất trí rồi.
Lưu thần bà cười đắc ý,
“Tốt lắm, đến đây, chúng ta chờ ngươi cứu! Lý chính lão thúc ở thôn Đường Gia cũng ở đây, ông hãy làm chủ cho rõ, nếu tiểu nha đầu này nói bừa, chịu thua thì phải bồi táng, đừng có ai hối hận đấy!”
Lý chính lão thúc ở thôn Đường Gia chau mày.
Lời này, ông không thể gật đầu thuận theo được.
Đây là một sinh mạng chứ nào phải chuyện đùa.
Thế nhưng ông cũng không tin được nha đầu này làm sao có thể cải tử hoàn sinh được?
Chuyện này nào phải trò đùa!
Ngay lúc ấy, Tiểu Nguyên Bảo đã leo vào trong quan tài.
Thân hình nhỏ nhắn nhưng rất lanh lẹ, vừa xoay người một cái đã chui vào bên trong.
Chỉ thấy bé giơ bàn tay nhỏ, dò xét hơi thở ở mũi tiểu nam hài trong quan tài...
Mọi người đều nín thở!
Thái thị căng thẳng đến toàn thân cứng đờ.
Nhị Bảo và Tam Bảo cũng y hệt!
Cả hai trừng mắt, chỉ sợ có sơ suất gì để còn kịp thời cứu muội muội!