Vì vậy, tôi chủ động tham gia vào cuộc hội thoại:
"Xem ra bây giờ hiểu lầm giữa hai bên đã được gỡ bỏ. Anh em hai người đã lâu không gặp, tôi nghĩ hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Đúng lúc bây giờ còn nhiều thời gian, hay hôm nay Chu Tĩnh cũng chuyển về nhà đi.”
Mẹ chồng tôi đồng tình: “Đúng vậy, thấy anh em con hoà thuận, mẹ rất vui lòng.”
Chu Khải rõ ràng là một người lương thiện, cũng là một người anh trai cực kỳ tốt.
Sau khi biết em gái mình chịu nhiều u.ỷ khu.ất, anh ta lập tức gác lại mọi chuyện, muốn mau chóng đón em gái về nhà, bù đắp cho cô ta.
Chu Tĩnh không hé môi nói nửa lời. Chắc cô ta đang vắt óc suy nghĩ biện pháp để tiếp tục bám lấy gia đình tôi.
"Không thể trở về, anh Vũ vẫn chưa thuộc về tôi, tôi nhất định không bỏ cuộc."
Niềm tin cũng vững vàng phết nhỉ?
Vậy để tôi tiếp lửa cho cô.
Tôi giả vờ suy nghĩ biện pháp tốt nhất cho cô ta:
"Tiểu Tĩnh, em không nhớ chú thím sao? Lúc qua đ.ời, họ ắt hẳn rất nhớ em. Em đã ra đi nhiều năm như vậy. Vất vả lắm em mới có thể trở về, em nên về thắp hương cho và báo đáp công ơn sinh thành của chú thím. Nhân tiện cũng cầu mong họ hãy phù hộ cho mẹ con em được sống bình an."
Nhắc tới chuyện cũ, khoé mắt của Chu Khải đỏ hoe.
Mẹ chồng lặng lẽ lau nước mắt.
Bây giờ Chu Tĩnh giống như một con heo bị nướng trên lò, không còn lối thoát.
Cô ta miễn cưỡng đồng ý:
"Được rồi, nhưng Tiểu Nhu khó khăn lắm mới ngủ được. Để ngày mai tôi chuyển về sau."
Vừa nói, cô ta vừa âm thầm hướng ánh mắt sắc như d/ao về phía tôi.
Nội tâm không ngớt lời nguyền rủa tôi.
Tôi nhún vai.
Mục tiêu đặt ra cuối cùng cũng đạt được.
Chỉ tiếc là phải đợi thêm một ngày nữa thôi.
Khi anh ấy đi làm về, tôi mừng rỡ báo tin này với Từ Vũ.
Anh ấy kể cho tôi biết, thời còn đi học tiếng tăm của Chu Tĩnh ở trường không mấy tốt đẹp.
Đã vậy, cô ta còn luôn bám lấy anh như một miếng thạch cao da ch/ó.
Đêm nay, tôi quyết tâm sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Nghĩ đến Chu Tĩnh sắp phải cuốn gói rời khỏi nhà mình, lòng tôi vui như xuân đến.
Sau khi đi mua sắm trở về, tôi đếm thời gian để trở về ngôi nhà dấu yêu không có Chu Tĩnh.
Kết quả vừa vào tới cửa, mẹ chồng đã nói với tôi rằng không thể để Chu Tĩnh rời đi.
Tôi : "……"
Thật là trùng hợp.
Chu Tĩnh và Tiểu Nhu đều bị sốt sau khi thức dậy vào sáng hôm sau.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, cô ta đang định giở trò gì vậy?
Dù sao ngày hôm qua tôi cũng nghe được cô ta không muốn quay về nhà.
Tôi mang một bụng nghi ngờ đến phòng cô ta.