Trà Xanh Đến Nhà

Chương 7

Từ Vũ nhất quyết không chịu bỏ qua.

Mãi đến khi sếp có việc gấp tìm đến anh ấy, anh ấy mới b.ự.c bội đi vào phòng làm việc.

Tôi không quan tâm lắm! Chu Tĩnh không nói xin lỗi tôi cũng chẳng sao cả.

Dù sao tôi cũng đã t.át cô ta một cái, không sợ bị l.ỗ.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để đuổi cô ta đi.

Chu Tĩnh trốn trong phòng cả ngày, giờ cơm cũng không thấy xuất hiện.

Tr.ốn chui tr.ốn nhủi như thế, chắc là cô ta xấu hổ tới mức không dám nhìn mặt ai

Nhân dịp này, tôi cũng phải tranh thủ tận hưởng sự yên tĩnh này mới được.

Buổi tối sau khi xem phim xong, tôi vào bếp nấu canh lê cho mẹ chồng mới tình cờ gặp Chu Tĩnh từ trong bếp đi ra.

Trên tay cô ta đang bưng một chén tuyết lê đường phèn.

“Mẹ nuôi của tôi bị ho nên tôi hầm nó cho mẹ.” Cô ta nhướng mày nhìn tôi đầy khoe khoang.

Muốn thể hiện cái gì?

Tưởng tôi không biết mẹ chồng ho hay sao?

Thì ra cô ta cố tình mua tuyết lê để hiến Phật là vì cái này à?

Như vậy, chuyện mẹ chồng bị ho rất có thể cũng nằm trong tính toán của cô ta.

Chu Tĩnh không biết chăm con, tính tình lại thiếu kiên nhẫn, Tiểu Nhu vừa khóc, cô ta liền bế đứa nhỏ tới tìm mẹ chồng.

Tối hôm qua, bà ấy phải giúp cô ta dỗ dành thằng bé ở phòng khách thâu đêm nên mới bị cảm lạnh.

Chỉ là càng nói tôi càng khó hiểu.

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô ta có vẻ như đã giải quyết xong khúc mắc hôm trước với mẹ chồng tôi rồi.

Quả nhiên, tôi nghe thấy giọng nói giả tạo vang lên:

“Là con dâu thì có gì hay? Chỉ cần tôi rơi vài giọt nước mắt, đem ba mẹ đã mất ra làm bình phong, nói mình bị căng thẳng thái quá, rồi đổ thừa cho hoàn cảnh sống trong b/ạ/o l/ự/c gia đình nhiều năm, bà ta sẽ tin ngay. Đúng là bà già ng/u ng/ốc."

Chu Tĩnh khẩn trương rảo bước tiến vào phòng.

Tôi bình thản cất bước theo sau.

"Mẹ, mẹ đã thấy đỡ hơn chưa? Nhân lúc Tiểu Nhu ngủ, con đã tranh thủ chưng một ít tuyết lê đường phèn cho mẹ, hi vọng mẹ ăn xong sẽ thấy khoẻ hơn."

Chu Tĩnh ngọt ngào. Từng lời nói đi kèm với cử chỉ dịu dàng, thoạt nhìn cứ ngỡ đầy ắp sự quan tâm đối với mẹ chồng.

Nhưng thực tế trong lòng lại là: "Đừng vội ch/ết như vậy, tôi còn chưa biết mật khẩu tài khoản ngân hàng mà."

"Con vất vả rồi."

Mẹ chồng tôi không nắm tình hình, vui vẻ nhận lấy chén tuyết lê, không quên trìu mến cảm ơn Chu Tĩnh.

Tôi ung dung tựa người vào khung cửa, thản nhiên nói:

“Mẹ, gần đây bọn lừa đảo ngày càng lộng hành, mẹ ra ngoài mua đồ nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị người ta lừa gạt, nhất là mấy thứ liên quan đến thẻ ngân hàng, mật khẩu thanh toán các loại. Mẹ nhất định không được nói cho ai biết."