Trà Xanh Đến Nhà

Chương 3

Thế nhưng, tôi chờ từ thứ Hai đến thứ Sáu.

Chờ tới khi chồng tôi đi công tác nửa tháng trở về, vẫn không có chút động tĩnh gì từ anh trai Chu Tĩnh.

Tôi và chị dâu cô ta làm cùng đơn vị.

Qua hỏi chuyện, tôi được biết hôm qua hai anh em họ có gặp nhau.

Chồng cô ấy, tức anh trai Chu Tĩnh sau khi trở về đã tỏ ra rất t/ức gi/ận.

Anh ta còn tuyên bố dù cho Chu Tĩnh có ch/ế/t thì cũng đừng hòng bước nửa bước vào nhà anh.

Điều này làm tôi thật sự lo lắng.

Đang phân vân không biết có nên đem chuyện này về bàn bạc với mẹ chồng không, mẹ chồng tôi bưng bát súp gà đẩy cửa bước vào.

"Mẹ mua một con gà xương đen để bồi bổ cơ thể cho Tiểu Tĩnh. Mẹ biết con không thích uống nhưng trong đây có nhân sâm rừng, rất tốt cho sức khỏe, mẹ mang cho con một bát."

Nhưng vào đúng thời khắc quyết định này tôi lại nhận được một cuộc gọi từ đối tác. Không còn cách nào khác, tôi đành lặng lẽ nhìn mẹ chồng đặt bát súp gà xuống bàn rồi rời đi.

Quan sát kỹ nguyên liệu trong bát súp, trong lòng tôi không khỏi bực bội.

Nhân sâm được dùng để nấu món gà xương đen này là nhân sâm rừng ở núi Trường Bạch. Loại này phải nói cực kỳ đ/ắt tiền.

Dù không thích uống, tôi cũng ráng bóp mũi uống một hơi để không lãng phí.

Ăn xong, tôi mang bát xuống dưới bếp để cất thì lại thấy Chu Tĩnh đang đổ hết súp gà vào bồn rửa.

Tôi lập tức tối sầm mặt mũi.

"Cô đang làm gì vậy?"

Chu Tĩnh có tật giật mình. Vừa nghe thấy tiếng tôi, cô ta liền bị doạ sợ đến mức luống cuống đánh rơi cái bát xuống đất.

"Tôi, tôi..."

Cô ấy hoảng hốt quay đầu lại và thở phào một cái nhẹ nhõm khi nhận ra đó là tôi.

Tôi bước nhanh về phía trước, lạnh lùng chỉ vào bên trong bát sứ:

“Nếu cô không thích uống thì có thể nói thẳng. Đây rõ ràng là chà đạp lòng tốt của người khác. Mẹ chồng tôi mà biết nhất định bà ấy sẽ rất buồn."

Ph/á gia chi tử đích thị là cô ta!

Đó là nhân sâm rừng! Nhân sâm rừng cực kỳ đ/ắt đỏ.

Đối mặt với sự chỉ trích của tôi, Chu Tĩnh vẫn thản nhiên không có vẻ gì là hối lỗi.

"Nướ© ŧıểυ của con tôi lỡ rơi vào bát súp, bẩn rồi không ăn được."

Tôi : ?

"Vậy cô giật mình cái gì? Không phải làm chuyện m/ờ á/m sao?"

Tôi không tin điều cô ta nói.

“Tôi có giật mình ư?” Cô ấy bĩu môi nhìn tôi, “Đều là do tôi bị làm hết h/ồn đấy. Cô ăn nói lớn tiếng như vậy, không biết tại sao anh Vũ lại yêu cô.”

Tôi : ?

Tôi cau mày, khó chịu ra mặt.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự giả tạo của Chu Tĩnh.

Trước mặt mẹ chồng và Từ Vũ, cô ta luôn ngọt ngào gọi tôi là chị dâu.