Trà Xanh Đến Nhà

Chương 2

Chu Tĩnh kể rằng cô ta đã lén tr/ốn khỏi nhà.

Vì lâu nay không được đi làm, trên người cô ấy không có lấy một xu dính túi.

Là mẹ đỡ đầu của cô ấy, mẹ chồng tôi không có lý do gì bảo cô ta rời đi.

Sau khi tham khảo ý kiến

của vợ chồng tôi, chúng tôi quyết định để cô ta sống tạm ở đây một thời gian.

“Hãy chăm sóc tốt cho đứa bé. Mẹ sẽ nói giúp con vài câu với anh con. Anh em ruột với nhau, làm gì có chuyện th/ù h/ận. u cũng là giận hờn nhất thời thôi.”

Chu Tĩnh nghe xong do dự một chút rồi nói, “Chuyện đó từ từ cũng được, mẹ đừng vội.”

Tôi : ?

Cô ta không muốn sớm về nhà sao?

Biết tôi có chứng mất ngủ nghiêm trọng, mẹ chồng cố ý sắp xếp cho Chu Tĩnh và Tiểu Nhu ở phòng ngủ dành cho khách, nằm cách xa phòng ngủ chính.

Nhưng tôi vẫn không chịu được tiếng Tiểu Nhu khóc cả đêm không ngừng.

Cho dù khoảng cách hai căn phòng rất xa , tôi vẫn dễ dàng bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa bé ấy mỗi ngày.

Lại một lần nữa tôi tỉnh giấc vào lúc nửa đêm.

Dù sao cũng không ngủ tiếp được nên tôi choàng áo khoác ra ban công hóng gió.

Không ngờ tôi lại vô tình nhìn thấy Chu Tĩnh đ/á/nh lên đầu đứa bé bằng một đôi mắt ngập tràn sự c/ă/m gh/ét.

Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn ch/ế/t lặng.

Tôi định bước tới ngăn cô ta lại, nhưng khi tôi đến trước cửa phòng thì cô ta đã thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng của một người mẹ.

Nhìn thấy tôi, cô ấy thoáng ngạc nhiên rồi lập tức mếu máo.

"Có phải đứa bé làm phiền cô không? Tôi xin lỗi, tất cả đều tại tôi, tại tôi vô dụng. Tôi càng dỗ dành, thằng bé lại càng khóc.”

"Tư Tư, cô muốn mắng muốn ch/ử/i thì cứ m/ắng ch/ử/i tôi đi, thằng bé chỉ là một đứa nhỏ chưa biết nói, nó không biết gì cả.”

Nghe thấy tiếng ồn ào, mẹ chồng tôi cũng bước đến xem.

Bấy giờ, cô ấy cùng con trai nhỏ song kiếm hợp bích, một lớn một nhỏ kh/óc lóc th/ả/m thiết. Thấy cảnh này, mẹ chồng tôi hốt hoảng chạy đến hết lời trấn an.

Chu Tĩnh vẫn liên tục nói xin lỗi tôi.

Tôi đứng ngây người ở cửa.

Đúng là hết nói nổi cô gái này.

Mẹ chồng ghé vào tai tôi nói nhỏ:

“Anh của Chu Tĩnh bỏ qua chuyện cũ rồi, con ráng vài ngày nữa là nó chuyển đi thôi.”

Bà nói thêm sau khi buông một tiếng thở dài

“Nếu không phải cảm thấy hoàn cảnh của nó rất đáng thương, mẹ cũng sẽ không giữ nó lại. Thời gian này, chắc con khó lòng mà ngủ ngon giấc rồi."

Vốn dĩ mẹ chồng tôi đối xử rất tốt với tôi.

Nếu chỉ ở chung với Chu Tĩnh thêm vài ngày, đương nhiên tôi không thể khiến bà ấy khó xử.