Bạn Trai Tôi Cứ Là Lạ Thế Nào

Chương 24: Khoảng tiền 5 triệu

Mặc Mạt ăn hết nửa bát thịt kho, lại được các trưởng bối liên tục nhét nho vào miệng, chẳng mấy chốc đã no căng. Cô nhanh chóng tham gia vào việc xếp những quả nho đã rửa sạch lên tấm phơi có hương thơm của rơm khô, cẩn thận để từng quả lấp lánh màu tím bóng bẩy xếp ngay ngắn trên lớp phơi.

Mỗi quả nho đều căng mọng và đẹp mắt, khiến Mặc Mạt không cưỡng lại được mà đưa vài quả vào miệng. Vị ngọt chua thanh thanh lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến mức bất giác ngân nga một bài hát.

Mẹ Mặc nhìn cô con gái ham ăn đến ngốc nghếch, lại thấy nhà họ Sử ai nấy đều yêu thương con bé như thế, trong lòng bà càng thêm hài lòng. "Con gái mình đúng là ngốc có phúc, gặp được gia đình thế này, tương lai dù không phải chịu khổ cũng sẽ được yêu thương và chăm sóc hết mực."

Chẳng mấy chốc, những người làm việc ngoài đồng cũng đã về. Mặc Mạt không đợi mẹ gọi, nhanh nhẹn bước tới chào hỏi từng người.

Các trưởng bối nhà họ Sử đều giống như trong tưởng tượng của cô. Bố Sử – người đã làm đầu bếp hơn hai mươi năm, trông tròn trịa, hiền hòa như Phật Di Lặc, đúng kiểu người có thể hòa hợp với tất cả. Bác trai thì cao lớn, rắn rỏi, da ngăm đen, khuôn mặt chính trực nhưng hơi nghiêm nghị. Ông nội Sử lại khác hẳn, không như bà cụ có phần mạnh mẽ, ông luôn nở nụ cười ấm áp, tạo cảm giác dễ gần và đáng mến.

Cả nhà vừa ăn nho, ăn lê vừa trò chuyện rôm rả. Khi đến giờ chuẩn bị bữa tối, bố Mặc tiếp tục công đoạn cuối cùng trong việc làm rượu nho, còn bà nội Sử dẫn theo mẹ Mặc cùng hai nàng dâu vào bếp chuẩn bị cơm nước.

Cuối cùng, Mặc Mạt cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Sử Dịch Thần.

"Này! Đau... Nhẹ tay chút, có gì từ từ nói." Sử Dịch Thần kêu lên khi bị cô vặn tai.

Mặc Mạt sợ tiếng kêu của anh sẽ khiến các trưởng bối nghe thấy, đành thả tay ra, mặt đen sì, hạ giọng quát: "Anh thấy lừa em vui lắm phải không? Làm em lo lắng suốt cả quãng đường, thú vị lắm hả?" Cô đã xác định cú điện thoại kia chính là một trò đùa ác ý của anh.

"Anh oan quá mà!" Sử Dịch Thần ôm tai, ra vẻ đáng thương. "Anh làm tất cả chỉ vì lo lắng cho vợ yêu thôi!"

"Được rồi, cứ cho là anh lo cho em thật. Nhưng tại sao phải đợi đến tận bây giờ mới nói?!" Nghĩ đến tính cách hơi mạnh mẽ của bà nội và mẹ chồng tương lai, Mặc Mạt cũng cảm thấy lo lắng ban đầu của anh là hợp lý. Nhưng việc đợi đến khi mọi chuyện đã định đoạt mới tiết lộ, chẳng khác nào "gạo nấu thành cơm", rõ ràng là cố tình giấu giếm.

"Nếu anh nói sớm, em chẳng phải sẽ lo lắng thêm một thời gian dài sao?" Sử Dịch Thần cười xòa. "Nhìn em hòa hợp với bà nội và mẹ anh thế kia, chẳng phải rất tốt sao? Anh lo lắng thừa rồi. Xem ra em sinh ra là để làm dâu nhà họ Sử!"

"Ai thèm vào nhà anh chứ!" Mặc Mạt đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, đấm nhẹ vào vai anh một cái.

"Được, được, là anh vào nhà em, được chưa? Nhưng dù sao thì kế hoạch của chúng ta vẫn không thể thay đổi." Thấy cô muốn nói gì đó, anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, tiếp tục: "Anh biết em không giỏi nói dối, sợ bị lộ, sợ phiền phức. Em không cần làm gì cả, chỉ cần phối hợp với anh. Tiền bạc phức tạp lắm, để tránh rắc rối sau này, chúng ta đành phiền một chút bây giờ."

"Được rồi, em sẽ cố không làm anh mất mặt, nhưng không chắc có làm tốt được hay không." Mặc Mạt cảm thấy đầu óc hơi rối, nhưng bằng trực giác, cô biết Sử Dịch Thần làm tất cả là vì muốn tốt cho cô, nên đành đồng ý.

"Tốt lắm, chỉ cần em không phá bĩnh là được." Anh cười, rồi như nhớ ra gì đó: "À, em còn nhớ lần trước anh nói với em về mấy khu nhà không? Có vài chỗ vừa vị trí đẹp, vừa tiện nghi, giá cả lại nằm trong khả năng của chúng ta. Anh muốn nhân dịp cả nhà đông đủ, ngày mai đi xem thử. Một số nơi anh có quen biết, có thể lấy được giá tốt. Chốt sớm kẻo bị người khác giành mất."

"Được, em không có vấn đề gì." Mặc Mạt vốn không nghĩ rằng số tiền thưởng đó là thuộc về mình. Với cô, đó là tiền của Sử Dịch Thần, và việc anh chi tiêu thế nào, miễn không làm điều xấu, cô đều tôn trọng. Cô cũng hiểu rằng giá nhà đất ngày càng tăng, mua sớm chắc chắn là lựa chọn khôn ngoan.

Sau bữa tối thịnh soạn, cả gia đình ra sân hóng gió, vừa đi lại tiêu cơm, vừa trò chuyện. Đến khoảng 8 giờ tối, Sử Dịch Thần nói có chuyện quan trọng cần bàn, mời mọi người vào phòng khách.

Thấy hai đứa trẻ không chỉ khóa cửa ngoài, mà còn cài chốt cả cửa chính, các trưởng bối không khỏi tò mò, không biết chúng định làm trò gì.

"Khi con đi công tác ở Mỹ với sếp, có nhận được vé số cào tặng kèm khi mua đồ, không ngờ lại trúng thưởng 5 triệu đô la. Sau khi trừ thuế, còn hơn 20 triệu nhân dân tệ." Sử Dịch Thần không để cho ai kịp phản ứng, lập tức tiết lộ sự thật động trời. Nhân lúc mọi người còn đang ngơ ngác, anh nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện, tất nhiên là đã chỉnh sửa đôi chút.

Một lúc lâu sau, mẹ Sử mới lắp bắp hỏi: "Vậy chiếc xe đó là con mua, không phải mượn bạn?"

Thấy anh gật đầu, bà đứng phắt dậy, nắm tai anh mắng: "Thằng nhóc này, có tiền liền tiêu xài phung phí! Xe đắt thế để ăn hay để uống hả?!"

Còn chưa ai kịp can ngăn, bà nội Sử đã xông lên bảo vệ cháu trai: "Ôi trời ơi, đừng đánh nữa! Cháu bà mà bị hỏng thì sao?!"

Mặc Mạt đứng ở góc phòng, chết lặng nhìn cảnh bà nội và mẹ chồng tương lai cãi nhau kịch liệt. Nếu không có bác trai và bố Sử can ngăn, có khi họ đã lao vào nhau thật. "Giờ thì mình hiểu cái gọi là "tính cách hơi khó chịu" của anh ấy rồi. Đây không phải hơi, mà là rất khó nắm chịu!"

Cơn hỗn loạn đến nhanh mà đi cũng nhanh. Không bao lâu, phòng khách lại trở về yên tĩnh. Hai người phụ nữ vừa cãi nhau nảy lửa, giờ lại ngồi bên nhau rì rầm như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc Mạt: ... 😶

Bố Mặc, mẹ Mặc: ... 😶?