“Viện nghiên cứu đã nhận được một lượng lớn mẫu nấm khô do thành viên nộp. Hiện đang tiến hành kiểm tra. Viện nghiên cứu kêu gọi các thành viên tiếp tục tìm kiếm mẫu thực vật. Hiểu rõ về thực vật đột biến sẽ giúp chúng ta có cơ hội sống sót cao hơn…”
...
Kết thúc bản tin trưa, Hoa Trì lững thững vào phòng tắm tắm rửa. Nước lạnh buốt chảy xuống cơ thể, giúp cậu tỉnh táo hơn từng chút một.
“Chậc, nước càng ngày càng lạnh.” Cậu lẩm bẩm. Căn cứ hạn chế cung cấp nước và điện, mỗi hộ chỉ được một lượng nhất định mỗi ngày. Dùng hết thì phải chờ đến hôm sau. Với nhu cầu sử dụng điện cao, một bữa tắm nước nóng đã trở thành điều không tưởng.
Kỳ cọ sạch sẽ bằng xà phòng, lau khô người, cậu quấn chặt chiếc chăn rồi ngồi co ro trên giường. Cơ thể vẫn còn run rẩy sau khi tắm nước lạnh, quấn chặt chăn mới thấy khá hơn chút.
Từ bức tường phía sau phòng khách, vọng tới tiếng la hét và cãi vã. Chắc hẳn là tên đàn ông nhà đối diện lại phát điên.
Nghĩ tới ánh mắt soi mói của cả gia đình đối diện, Hoa Trì lạnh sống lưng. Ý định rời khỏi căn cứ càng thêm mãnh liệt.
Căn nhà đối diện là nơi từng gây ác mộng cho cậu. Ngay từ khi mới chuyển đến, Hoa Trì, khi ấy vẫn còn là một sinh viên đại học ngây thơ vừa bước vào thời kỳ tận thế, đã nhiều lần bị gia đình đó lừa gạt mất vật tư. Nếu không nhờ sau này rút kinh nghiệm, lần nào về cũng tay không, cậu không biết mình sẽ bị gia đình đó nhớ thương bao nhiêu lần.
Cơ thể dần ấm lên, cậu lau tóc, trong lúc chờ tóc khô, Hoa Trì chuẩn bị đun nước uống.
Lượng nước tắm vừa rồi đã chiếm phần lớn số nước trong ngày. Hoa Trì tính toán, rót nửa bình nước, đặt lên bếp từ. Kéo rèm giường lại, đóng kín cửa sổ, cậu kéo từ dưới gầm giường ra một gói mì gói vị bò hầm và một cây xúc xích.
Làm việc vất vả bao ngày, ăn chút mì để bồi bổ cũng không quá đáng nhỉ?
Lúc tận thế mới bắt đầu, căn cứ còn đủ hàng dự trữ, cho phép dùng điểm để đổi mì ăn liền. Mì hộp đổi 5 điểm, mì gói đổi 3 điểm. Lúc đó Hoa Trì không biết nấu ăn, lại bận rộn với công việc để tích điểm, nên cậu đã đổi một lúc năm thùng mì gói, giờ còn lại ba thùng
Hoa Trì rất ít khi dám ăn mì ăn liền này, lần trước cậu ăn là ba tháng trước!
Căn-tin của căn cứ có một trang trại tự canh tác, hiện giờ chỉ trồng toàn những cây giống biến dị chất lượng cao, năng suất lớn nhưng lại không kén chọn, chỉ là rất khó ăn, khó đến mức mà chỉ có những người bình thường mới mua hàng ngày, còn những người có chút năng lực thì không ai ăn.
So với căn-tin của căn cứ, mì ăn liền thực sự là món ngon tuyệt vời, một gói bán 20 điểm vẫn có người đổi!
Ấm nước kêu vo vo, Hoa Trì mở gói mì, lấy ra một chiếc nồi inox nhỏ, đặt vát mì vào nồi, cho nửa gói gia vị vào, rồi xếp xúc xích đã cắt nhỏ lên trên mì.
Chừa nửa gói gia vị lại để tối nấu canh! Hoa Trì tính toán rất kỹ.
Thật là xa xỉ, cậu lại dám cho cả một cây xúc xích vào, hai tay Hoa Trì nâng nồi, thành kính nhìn vào trong hai giây, mùi gia vị thoảng qua dưới mũi.
Nước sôi được đổ vào nồi, vừa đủ ngập qua vát mì, rồi đặt nồi lên bếp từ. Vì nước đã được đun sôi trước nên nước trong nồi bắt đầu sôi lên rất nhanh.
Ngâm không bằng nấu!
Hoa Chí kiên trì với quan điểm này.
Bấm đồng hồ, nấu mì đến khi mềm nhưng vẫn giữ được độ dai, Hoa Trì lập tức tắt bếp, hương thơm của mì bốc lên, ngập tràn căn phòng. Cậu gắp một đũa mì, cắn một miếng, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, thực sự khiến người ta muốn rớt nước mắt.
“Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Ầm...”
Mới chỉ ăn được hai miếng, Hoa Trì vẫn đang nhắm mắt tận hưởng, thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên: "Có ai ở nhà không! Khảo sát khu vực!"
“Khụ khụ khụ...”
Hoa Trì bị nghẹn bởi một miếng mì, suýt chết nghẹn, trái tim nhảy lên, cả người muốn nổi bão!
Cậu nhìn qua lỗ mắt mèo, bên ngoài tối om, chẳng thấy gì, ngẩn ra một lúc, sau đó Hoa Trì mới cảm thấy cả người nổi da gà, giờ là ban ngày, nhưng hành lang tối như vậy không thể là tự nhiên, chắc chắn có người đang nhìn qua lỗ mắt mèo vào nhà cậu!