Với những bưu kiện, cậu không có thời gian xem xét kỹ, chỉ phân loại sơ theo nội dung ghi trên bao bì.
Những thứ dùng được và cần thiết thì giấu vào hầm, các món đồ cồng kềnh không cần thiết thì không mang lên núi, để ở chân núi rồi tìm nơi chôn lại.
Mang theo tivi và máy giặt về căn cứ, Hoa Trì xếp hàng chờ kiểm tra sức khỏe và xe cộ trước khi vào cổng. Thấy hộp mứt trái cây định nộp, cậu nghĩ ngợi rồi cất lại vào hầm. Với mấy món đồ điện cồng kềnh này, cậu không muốn tiêu hao thêm thực phẩm quý giá của mình.
Tuân theo quy định, xe được dọn sạch, cơ thể kiểm tra xong, không phát hiện dấu hiệu nhiễm virus xác sống. Hoa Trì lái xe chuẩn bị nộp đồ.
“Những vật tư này đổi lấy lương thực. Tôi không giữ lại thứ nào, nộp toàn bộ. Có đủ điều kiện vào thành không?” Hoa Trì cẩn thận hỏi người bảo vệ. Nhưng sao hôm nay bảo vệ lại trông lạ thế? Những người trước đâu cả rồi?
“Tivi một chiếc, máy giặt một chiếc, robot hút bụi hai chiếc… còn có năm máy triệt lông??!!”
Người bảo vệ chịu trách nhiệm kiểm kê vật tư nhìn Hoa Trì như nhìn người điên. Nhưng thái độ vẫn khá ôn hòa: “Cậu lấy đâu ra những thứ này vậy? Không phải điện máy và đồ gia dụng ở thành phố A đều bị phá hủy gần hết rồi sao…”
Dù rằng tivi hay máy giặt đều nằm trong danh mục cần thiết, nhưng không ai thực sự nghĩ rằng những thứ đó còn có thể tìm được. Sau tận thế, những sản phẩm được phục hồi đầu tiên luôn là những mặt hàng thiết yếu hàng ngày, còn những thứ vô dụng như tivi, chỉ phục vụ cho giải trí, thì hoàn toàn không được sản xuất.
Thực ra, các nhiệm vụ có liên quan chỉ để lấy lòng cấp trên mà thôi.
Không ngờ có người thật sự tìm thấy!
“Cậu phải chờ một chút, chúng tôi cần kiểm tra xem mấy món này còn hoạt động không rồi mới phát điểm tích lũy.” Người bảo vệ khá thật thà, không ăn chặn hay giấu giếm, giải thích rất rõ ràng với Hoa Trì.
Hoa Trì hơi bất ngờ trước thái độ tốt của anh ta, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ mệt mỏi gật đầu.
Hôm nay là ngày cuối cùng căn cứ cho phép quay lại: từ lúc rời căn cứ cho đến khi quay về không được quá 25 ngày. Nếu vượt thời hạn mà không đăng ký quay lại, căn cứ có quyền coi người đó đã chết, thu hồi nơi ở và phân phối lại, toàn bộ vật tư trong nhà sẽ bị tịch thu sung công.
Chỉ cần ký xác nhận là xong, đợi kiểm tra cũng không quan trọng. Hoa Trì đưa xe vào khu chờ, để bảo vệ chuyển đồ đạc xuống xe.
Cậu vừa ngả ghế định nghỉ ngơi thì thấy một đống nấm khô mình mang về.
“Chết thật, suýt quên mất!” Cậu vội gọi bảo vệ lại, nói: “Ngài bảo vệ, đây là đám nấm tôi hái trên núi. Một số đã biến dị, tôi không chắc có ăn được không, nên định nộp cho viện nghiên cứu.”
“Hả? Cậu lên núi sao?” Vốn dĩ thái độ của bảo vệ đang rất tốt, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi. Anh ta lao đến, thô bạo lôi Hoa Trì ra khỏi xe.
Sức của bảo vệ mạnh đến mức khiến Hoa Trì đau đến rơm rớm nước mắt.
“Sao, sao vậy?” Cậu lo lắng hỏi.
“Mau, ai đó mang máy quét đến! Người này đã vào rừng!” Bảo vệ hét lớn, một nhóm người mặc đồ bảo hộ, cầm thiết bị lập tức chạy tới bao vây Hoa Trì.
Hoa Trì biết mình cần bình tĩnh. Lần này ra ngoài quá lâu, chắc chắn đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó.
“Bíp, bíp, bíp…” Một người trong bộ đồ bảo hộ cầm máy quét giống khẩu súng, thiết bị phát ra tiếng bíp ổn định, một lúc sau liền chuyển sang đèn xanh.
“Ủa? Sếp, không có vấn đề gì!”
Thấy máy quét hiện đèn xanh, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.
Người bảo vệ thả tay Hoa Trì ra, có phần ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu, nhưng lần sau mà vào núi thì nhớ xếp hàng ở cổng kiểm tra trước. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nguy to.”
Giọng nói của anh ta vẫn hơi gắt, nhưng Hoa Trì hiểu mình đã gây phiền phức nên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, làm phiền các anh rồi! Tôi ra ngoài từ đầu tháng, chỉ lên núi hái nấm hai ngày, sau đó quanh quẩn trong thành phố. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy thái độ Hoa Trì khá tốt, bảo vệ xua tay cho cấp dưới rút lui rồi giải thích: “May mà cậu lên núi từ đầu tháng. Nếu giờ mà còn ở đó thì không biết có về được không nữa. Bên ngoài đã thay đổi lớn rồi…”
Sau khi trao đổi với bảo vệ, Hoa Trì trở lại xe, người hoàn toàn đờ đẫn.