Người đàn ông nhìn thẳng vào xe của Hoa Trì từ khoảng cách xa, ánh mắt sắc bén như dã thú, khiến Hoa Trì có cảm giác mình là con mồi bị săn đuổi. Cậu ngồi cứng đờ trong xe, không dám động đậy.
Người đàn ông dẫn theo một bé gái nhỏ nhắn. Cô bé đang điều khiển một quả cầu nước lơ lửng trên tay, lóe sáng những tia chớp bạc. Hai người bước tới, Hoa Trì thề là cậu có thể nghe tiếng quả cầu nước phát ra âm thanh lách tách như có tia lửa điện.
Đến gần xe, người đàn ông gõ vào cửa kính hỏi: “Là ai trốn ở đây thế?”
Giọng nói mềm mại và dịu dàng như rắn thè lưỡi trườn qua, quấn lấy Hoa Trì.
Cậu nắm chặt con dao găm trong tay trái, tay phải từ từ hạ kính xe xuống. Nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn cô bé, cậu nhận ra bản thân thậm chí có thể không đấu nổi cả đứa trẻ này.
“Xin lỗi, tôi nghe nói ở đây có thể đổi dầu, nên tôi tới xem thử. Không có ý gì khác.” Hoa Trì nói một cách lịch sự, vừa cẩn trọng vừa giữ bình tĩnh.
“Đổi dầu? Cậu sao?”
Người đàn ông nhìn Hoa Trì từ đầu đến chân. Một ánh mắt là đủ để thấy cậu chỉ là một người bình thường không có dị năng. Người đàn ông nhún vai, quay người dẫn đường, nói: “Đi theo tôi, chỗ này đã được dọn kha khá xác sống rồi.”
Chiếc xe của Hoa Trì chậm rãi theo sau người đàn ông. Khi đến trạm đổi dầu, người đàn ông nhìn chằm chằm HoaTrì. Hoa Trì vội vàng xuống xe.
Người đàn ông đã xách ra một thùng xăng, lạnh nhạt nói: “Một lít xăng đổi 50 điểm, hoặc vật tư…”
“Khoan, đợi chút đã!” Hoa Trì vội vàng ngắt lời.
Người đàn ông nhíu mày, vẻ nghi hoặc: “Không phải cậu muốn đổi dầu sao?”
“Đúng, đúng là tôi muốn đổi dầu. Nhưng tôi cần mượn vài cái thùng trước đã. Tôi dự định dùng dầu điêzen đổi lấy xăng. Dầu thì đang ở phía căn cứ, bạn tôi đang trông giữ. Chỗ đó khá nhiều, vận chuyển khó khăn nên phải chia nhỏ ra.”
Hoa Trì bình tĩnh nói dối, mặt không biến sắc.
Cậu cố ý nhắc đến căn cứ để dò xem thái độ của người này. Có tin đồn rằng nhóm người này có hiềm khích với căn cứ, vì vậy không bao giờ đến gần căn cứ.
Nói rằng dầu ở căn cứ có thể khiến họ không nghi ngờ cậu, còn nhắc đến "bạn" để ám chỉ rằng cậu không hành động một mình. Dầu nhiều đến mức phải chia ra từng phần, theo quán tính tư duy, có thể bảo vệ của cải lớn như vậy, vậy nhất định là dị năng giả.
Ra ngoài tận thế, thân phận là do mình tự tạo nên!
Không rõ người đàn ông có tin hay không, chỉ lặng lẽ quay vào, sau đó mang ra vài thùng nhựa. Hoa Trì liếc nhìn, thẳng thắn nói: “Có lẽ vẫn không đủ đâu.”
Người đàn ông quay lại lấy thêm vài cái nữa.
“Vẫn có thể chưa đủ…”
“Cậu định đổi bao nhiêu xăng?” Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên.
“Chắc khoảng… một trăm lít?” Hoa Trì ước lượng. Cậu cũng không biết xe tải còn bao nhiêu dầu điêzen, nhưng hẳn là cũng phải trên dưới trăm lít... nhỉ.
Cuối cùng, Hoa Trì tiêu hết 480 điểm để mua thêm thùng chứa. Chiếc xe nhỏ của cậu chất đầy các thùng nhựa rỗng. Cậu đau lòng thầm nghĩ: Đắt quá!
Trên đường lái xe rời khỏi trạm, Hoa Trì cẩn thận quan sát xung quanh. Khi chắc chắn đã đi đủ xa, không còn thấy bóng dáng trạm đổi dầu nữa, cậu mới tấp xe vào lề, úp mặt vào vô lăng, hét lớn:
“AAAAAA!”
Mỗi lần thành công qua mặt người khác, cậu đều hét để xả hết cảm giác căng thẳng và xấu hổ. Sau khi hét xong, Hoa Trì tự nhủ: Thật may là đã gần đến hạn cuối để trở về căn cứ. Thời điểm này, hầu hết mọi người đều tập trung thu gom vật tư và chuẩn bị trở lại căn cứ, chẳng ai muốn lang thang trong tận thế. Rủi ro bị phát hiện cũng giảm đi đáng kể.
Trở lại sườn núi, Hoa Trì nghỉ ngơi một chút, lót dạ, rồi ngay lập tức bắt tay vào công việc.
Cậu kéo một chiếc ống mềm từ xe tải xuống, xếp tất cả thùng nhựa rỗng dưới bình nhiên liệu của xe.
Tìm thấy chìa khóa của bình dầu trong cabin, Hoa Trì mở nắp bình, nhét một đầu ống vào đó, đầu còn lại ngậm vào miệng rồi hút mạnh. Khi thấy dầu chảy qua ống, cậu nhanh tay đặt nó vào thùng chứa.
Một thùng… hai thùng… ba thùng… Dầu điêzen có mùi hăng nồng, khiến Hoa Trì cảm giác như sắp bay bổng. Trời đất, trong này còn bao nhiêu dầu nữa đây?
Cậu vốn định lấy thêm vài thùng để sử dụng sau, nhưng giờ nhìn số lượng dầu trong bình, cậu bắt đầu lo thùng chứa vẫn còn không đủ!