Đại Họa Trú Ẩn, Tích Trữ Sinh Tồn

Chương 14: Đập hộp (2)

Cậu ném một lớp rơm khô lên xác sống, dùng một sợi dây thừng buộc nó lại.

“Rắc!” Cậu đập vỡ kính cửa sổ xe, khiến xác sống loạng choạng ngã xuống đất. Hoa Trì dùng chân đẩy nó xa thêm vài mét. Khi thấy khoảng cách đã đủ an toàn, cậu cầm một bó rơm khô, đốt từ đống lửa rồi ném thẳng vào người xác sống.

Mùi cháy khét lan ra khiến Hoa Trì buồn nôn liên tục. Đây không phải lần đầu cậu gϊếŧ xác sống, nhưng những con cậu gặp trước đây đều là loại thường, chỉ cần chém một nhát là xong. Với loại xác sống có dị năng thì đây là lần đầu.

Xung quanh không có chất dễ cháy khác, xác sống bốc cháy một mình. Bộ quần áo che mắt nó cũng cháy rụi. Hoa Trì nấp sau xe tải, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn. Tiếng nổ lách tách khi cháy vang lên khiến cậu cảm giác như chính mình cũng bị đau.

Cậu lẩm bẩm vài câu Phật ngữ mà mình biết, như “A Di Đà Phật” hay “Nam Mô A Di Đa Bà Dạ,” như thể muốn bày tỏ chút lòng thành.

Cảm thấy đã làm đủ nghĩa vụ, Hoa Trì tiến đến thùng hàng của xe tải.

Phần vỏ thùng xe phía sau có một lỗ thủng. Cậu dùng rìu để mở rộng cái lỗ này, sau đó mài nhẵn mép sắc bén trước khi chui vào thùng xe.

Nhưng cậu không thể chui vào được.

Bên trong chất đầy đồ đạc!

Hoa Trì nhìn lại, phát hiện cửa sau của thùng xe vẫn còn chốt và tay cầm. Đúng là mừng quá hóa lú, cậu tự hỏi sao mình lại chui qua lỗ làm gì.

Cậu mở toang cửa sau, vui sướиɠ như chuột sa hũ nếp.

Oa oa!

Oa~ A~!

Chiếc xe tải này dài 12 mét, cao 2,5 mét, trong thùng đầy ắp các gói hàng chồng lên nhau, chỗ để người đứng chỉ còn một chút xíu

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi khó chịu lập tức xộc vào mũi Hoa Trì. Cậu xua tay để đuổi bớt mùi, trong lòng nghĩ chắc chắn có thứ gì đó bị hỏng bên trong.

Nhưng chỉ cần còn thứ dùng được là cậu lời rồi!

Hoa Trì xoa xoa tay, chuẩn bị tinh thần như sắp mở hộp quà bất ngờ. Lạy trời phù hộ, cho con vận may đi nào!

Cậu kiễng chân lấy gói hàng trên cùng xuống. Tuyệt vời, đây là bộ sản phẩm dưỡng da dạng sữa của một thương hiệu nội địa. Hoa Trì khẽ nói lời xin lỗi đến người nhận, rồi bóc gói hàng ra.

Quá tốt! Có cả sữa rửa mặt!

Cậu đặt gói hàng qua bên trái, khu vực dành cho những món đồ cậu muốn giữ lại.

Lấy gói hàng tiếp theo xuống, cậu thầm nghĩ: Mong là đồ ăn, và hạn sử dụng còn dài.

Gói hàng này khá nặng, cậu suýt chút nữa cầm không vững. Mùi thối bốc lên khiến Hoa Trì nhăn mũi. Bên trong là một vài túi dưa muối, nhưng túi nào cũng bị phồng lên, hai túi còn lại đã thối rữa.

Thật đáng tiếc.

Gói tiếp theo là gì đây?

Ý, một chiếc mũ cho trẻ sơ sinh, rất đáng yêu.

Hoa Trì bỗng cảm thấy buồn, nghĩ rằng chiếc mũ dễ thương này sẽ không bao giờ đến được với người nhận ban đầu. Lòng cậu thoáng trùng xuống, cậu trả mũ lại, hai tay xoa mặt, ánh mắt thoáng buồn bã, nhưng cậu nhanh chóng tự an ủi bản thân.

"Không sao! Tiếp tục nào!"

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Nhân lúc trời còn sáng, Hoa Trì dốc sức mở hết 50 gói hàng.

15 gói là quần áo, trong đó có 6 bộ quần áo nam, 4 hộp đồ lót không phân biệt giới tính. Cậu giữ lại toàn bộ quần áo nam và đồ lót, còn quần áo nữ được xếp riêng để mang về căn cứ bán lại.

6 gói khác là đồ gia dụng, tất cả đều là robot hút bụi. Hoa Trì biết mình không cần dùng đến chúng. Chỗ ở tại căn cứ thì quá nhỏ, còn trong hang động lại không có điện và mạng.

“Nhưng biết đâu mấy nhân vật tai to mặt lớn trong căn cứ lại muốn mua. Thôi cứ giữ lại vậy!”

Các gói hàng còn lại chứa sổ ghi chú, ly thủy tinh, và nhiều vật dụng linh tinh khác. Một số món bị hỏng, Hoa Trì bỏ riêng thành đống rác thải.

Ôm ngực cảm thấy hơi đau lòng, Hoa Trì nhìn xung quanh, có một chiếc nồi gốm mà cậu rất thích, nhưng tiếc là nó đã bị vỡ. Cậu thầm tiếc nuối.

Niềm vui lớn nhất là tìm được một thùng gia vị, đủ loại từ dầu ăn, muối, đường, giấm, xì dầu, đến hồi quế.

Quá tuyệt vời, quá đủ đầy!

Hoa Trì nuốt nước bọt, hình dung trong đầu hàng loạt món ngon như thịt kho, sườn xào chua ngọt, cá sốt cay.

Gia vị ở căn cứ bán rất đắt. Các loại như nước tương hay giấm vốn cần được ủ men, cậu chẳng bao giờ nỡ đổi lấy chúng.

Hehehe, giờ thì cuộc sống có hy vọng rồi!

Nhìn đống hàng đã bóc bên cạnh và thùng xe vẫn còn đầy ắp phía sau, Hoa Trì sâu sắc cảm nhận được nỗi đau ngọt ngào, nhận ra kế hoạch mở hết gói hàng rồi mang về hang động không khả thi nữa. Số lượng quá nhiều!

Cậu nhìn chiếc xe tải nhỏ của mình.

Xe có hai hàng ghế sau, thường được giữ lại để nằm nghỉ ngơi. Nhưng giờ, những ghế này lại chiếm không gian.

Hoa Trì lôi hộp công cụ ra, không thể giữ lại, không thể giữ lại, cậu phải đem tất cả những gói hàng này trở lại hang động.

Không còn cách nào, phải tháo mấy cái ghế vướng víu này đi thôi!