Trịnh Vân Trúc vào trong phòng, ngay lập tức thấy một cái giỏ phủ vải thô đặt ở góc tường, nhấc vải lên lấy hai quả trứng gà ra. Nhìn thấy bên cạnh giỏ còn có một hũ nhỏ chứa một ít bột mì trắng, bên trong có cái chén nhỏ, thuận tay múc một chén bột mì.
Cầm được trứng gà và bột mì trắng, Trịnh Vân Trúc tâm trạng phấn khởi, thấy Lưu thị tới còn cười một cái, "Ta có thể làm gì? Làm đồ ăn sáng thôi."
Điều này khiến Lưu thị tức điên lên.
Hiện tại mỗi nhà đều không giàu có gì, Trịnh gia cũng chỉ có chút bột mì trắng và trứng gà này, đây là Lưu thị để dành bồi bổ sức khỏe. Bà ta tuổi không còn trẻ, mãi vẫn chưa sinh được con cho Trịnh Hữu Điền, trong lòng rất lo lắng. Những thứ này ngay cả con gái ruột Trương Thanh Lan cũng không được động vào.
"Ngươi muốn chết sao, đây là thứ ngươi được ăn à?" Lưu thị giận dữ, lảo đảo lao đến cào cấu.
Trịnh Vân Trúc nhẹ nhàng tránh sang một bên, giọng nói khinh thường, "Mẹ kế nên cẩn thận một chút, đừng để ngã nữa."
"Ngươi!"
Lưu thị đứng sững, theo phản xạ định đánh cô, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của con riêng, lại không dám ra tay.
Đây còn là đứa con riêng hiền lành nghe lời của bà sao? Sao vừa ngủ dậy đã như biến thành người khác, dám động tay với bà.
Nhưng bà lại đánh không lại!
Lưu thị sợ bị thiệt, đành phải giận dữ trừng mắt, nhìn Trịnh Vân Trúc vào bếp làm thịt bột mì trắng và trứng gà của bà.
"Trời ơi, cuộc sống này không thể sống nổi nữa rồi, ta mấy năm nay làm việc cực khổ nuôi được một đứa con bất hiếu thế này..."
Trong tiếng khóc lóc của Lưu thị, Trịnh Vân Trúc tay chân nhanh nhẹn thêm nước vào bột mì trộn thành bột mì vón cục. Còn bếp tiện tay nhổ vài lá rau dại bỏ vào nồi, trứng gà đập ra đánh tan rồi đổ vào, thêm chút muối. Chẳng mấy chốc, nửa nồi bột mì vón cục đã chín.
Trịnh Vân Trúc tìm một cái bát sành thô đựng vào rồi đi vào phòng phía Tây, vừa ăn vừa nghe Lưu thị khóc lóc ngoài sân, như nghe nhạc giải trí.
Cô tên là Vân Trúc, không phải là cô gái trước đây để mặc cho Lưu thị tùy ý đày đọa, cô vừa mới xuyên qua đây sáng nay.
Do đó bột mì trắng và trứng gà mà trong mắt Lưu thị là quý báu, đối với Vân Trúc lại chẳng là gì, ăn no khoảng bảy tám phần thì cô không ăn nữa. Cơ thể này lâu ngày không được ăn no, ăn nhiều đột ngột e là không chịu nổi. Xoa xoa bụng, Vân Trúc đi chầm chậm trong phòng.
Chuyện này quá đột ngột, ký ức rối rắm lộn xộn trong đầu, cô cần phải sắp xếp lại.
Mẹ ruột của Trịnh Vân Trúc mất sớm, để lại cô và một em trai nhỏ hơn ba tuổi là Trịnh Vân Tùng. Năm Trịnh Vân Trúc tám tuổi, mẹ kế Lưu thị bước vào cửa, mang theo một con gái lớn hơn cô một tuổi là Trương Thanh Lan.
Vào cửa chưa bao lâu, Lưu thị đã chiếm được lòng của Trịnh Hữu Điền, để mặc Lưu thị ngược đãi hai chị em. Lưu thị lại khéo làm mặt, rất giỏi khóc lóc kể lể sự khó khăn của mẹ kế. Bà ta cũng khôn ngoan, biết Trịnh Vân Tùng hiện nay là con nối dõi duy nhất của nhà họ Trịnh, nên chỉ nhắm vào Trịnh Vân Trúc, khiến cômang tiếng xấu trong thôn.