"Đồ lười biếng chết tiệt, cả nhà đều dậy rồi, chỉ có ngươi còn nằm trên giường, ngươi thật sự muốn cả nhà này chết đói sao? Còn không mau dậy làm bữa sáng?"
Lưu thị vẻ mặt phẫn nộ đứng ở cửa phòng phía Tây, đập cửa ầm ầm.
Nhưng trong phòng giống như không có người, mặc cho bà chửi bậy thế nào cũng không có chút phản ứng.
Trương Thanh Lan từ bếp bước ra vừa lau tay vừa nói, "Nương, cháo đã nấu xong rồi, lát nữa ngươi xào thêm món là có thể ăn cơm rồi."
Lưu thị ậm ừ rồi định bước vào bếp, Trương Thanh Lan lại lên tiếng.
"Nương, tiểu muội có lẽ vì chuyện hôn nhân mà không thoải mái, ngài cho nàng ấy chút thời gian, nghĩ kỹ liền tốt thôi. Dù sao cũng là ta đã đoạt hôn sự của muội muội."
Lời này làm Lưu thị nổi giận trở lại.
"Phi! Sao lại là đoạt? Uông gia chỉ nói muốn chọn khuê nữ Trịnh gia, đâu có nói là ai, ngươi không phải khuê nữ nhà chúng ta sao? Hơn nữa Uông gia cũng đâu có ưng ý nó."
Lưu thị nhìn thân khuê nữ của mình, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Sáng sớm đã biết dậy giúp mình làm bữa sáng, còn nha đầu trong kia, càng nhìn càng thấy chán ghét.
Còn không thoải mái!
Hôn sự này là bà đích thân chọn cho Trịnh Vân Trúc, đây là không hài lòng với hôn sự hay là không hài lòng với mẹ kế là bà đây?
“Thanh Lan, ngươi xuống ruộng kêu cha ngươi trở về ăn cơm.”
Lưu thị bảo khuê nữ đi, chuẩn bị dạy dỗ tiểu tiện nhân trong phòng.
Trương Thanh Lan vừa bước ra khỏi sân, Lưu thị lại đập cửa phòng phía Tây, nhưng cửa phòng vẫn không mở.
Lửa giận trong lòng Lưu thị càng bốc lên, xem ra Trịnh Vân Trúc ăn gan hùm mật gấu, dám cãi lại bà.
Lưu thị xắn tay áo, lùi lại hai bước, định đạp cửa vào kéo con nha đầu không nghe lời ra mà dạy dỗ. Không ngờ, cửa đột nhiên mở.
"A— chân của ta!"
Lưu thị không kịp dừng lại, lao vào trong phòng ngã sõng soài, đau đến nghiến rắng, kêu gào như heo bị chọc tiết.
Trịnh Vân Trúc dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn mẹ kế của mình gào thét, giọng điệu châm biếm.
"Mẹ kế đúng là nóng tính, hảo hảo gõ cửa không phải là tốt sao? Ngươi xem, lôi lôi kéo kéo, trật chân rồi chứ gì."
Hảo hảo gõ cửa?
Bà đã ở ngoài kêu gọi lâu như vậy rồi, nha đầu này giả vờ chết đâu, bà còn phải gõ cửa đàng hoàng thế nào nữa?
Lưu thị nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Vân Trúc, chân đau tạm dịu liền đứng dậy định tát Trịnh Vân Trúc.
Trịnh Vân Trúc cười lạnh nhìn bà ta, tiện tay lấy một cây gậy từ sau cửa, vung một cái đánh vào mẹ kế.
Lưu thị bị đánh ngồi bệt xuống đất, mặt đầy vẻ không tin nổi.
"Trịnh Vân Trúc ngươi muốn làm gì? Ngươi liền ta cũng dám đánh! Không thể tin được, ngươi muốn tạo phản a!"
Bà ta vừa khóc vừa đấm đất, đau đớn trên người làm nước mắt bà ta càng thật hơn, trông vô cùng đáng thương.
Trịnh Vân Trúc cười nhạt, không thèm để ý đến mẹ kế đang nằm khóc lóc trên đất, đi vòng qua bà ta tiến vào Đông phòng.
Đông phòng là nơi Trịnh Hữu Điền và Lưu thị ở, những thứ tốt trong nhà đều ở đây, bình thường bị Lưu thị khóa lại. Hôm nay vừa vặn, Lưu thị ra ngoài không khóa cửa. Trịnh Vân Trúc bước dài, hai ba bước đã tới cửa Đông phòng, đẩy cửa đi vào.
Phía sau, rốt cuộc Lưu thị không rảng lo khóc nữa, chịu đựng đau đớn trên người bò dậy đuổi theo, miệng hốt hoảng kêu lên, "Nha đầu chết tiệt kia người làm gì? Mau ra ngoài cho ta!"