Về phía Hoàng Phong, anh không thể ngồi yên. Trong lòng anh, những hình ảnh về gia đình mình và mối quan hệ không tốt với gia đình Diệp Anh lại bùng lên mạnh mẽ. Anh biết rằng, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ bị phơi bày, và anh phải đối diện với điều đó. Nhưng sự thật là, anh không thể chối bỏ những gì đã xảy ra.
Khi Hoàng Phong về đến nhà, anh mở chiếc hộp gỗ mà anh trân trọng nó như báu vật. Trong đó là những tấm ảnh, những lá thư mà anh từng viết cho Diệp Anh, khi họ còn là những đứa trẻ ngây thơ mới quen nhau, chưa biết gì về sự phức tạp của thế giới xung quanh.
Anh nhìn vào những bức ảnh đó, cảm thấy một nỗi đau âm ỉ trong tim. Những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây chỉ còn lại là vết thương chưa lành. Anh nhớ lại những ngày xưa, khi gia đình anh và gia đình Diệp Anh từng rất thân thiết, nhưng rồi những mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện. Câu chuyện giữa họ không chỉ là tình yêu của hai người trẻ, mà còn là sự đấu tranh giữa hai gia đình, giữa quyền lực và lòng tự trọng.
Hoàng Phong ngồi lặng lẽ trong căn phòng làm việc, đôi mắt anh dừng lại trên tấm ảnh cũ đặt trên bàn. Đó là bức ảnh duy nhất của mẹ anh còn sót lại sau những năm tháng sóng gió. Trong ảnh, bà đang mỉm cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy đã bị vùi lấp bởi những năm tháng đau đớn và tuyệt vọng do vụ kiện ngày ấy.
Mẹ anh từng là một người phụ nữ kiên cường, nhưng khi gia đình Diệp Anh quyết định tung đơn kiện, cáo buộc bà tham ô công quỹ tại công ty gia đình họ hợp tác, mọi thứ sụp đổ. Mẹ anh bị dư luận lên án, công việc mất trắng, và những áp lực tinh thần đã đẩy bà đến bờ vực. Bà rời bỏ thế giới này khi Hoàng Phong vẫn chỉ là một cậu thiếu niên. Vì muốn báo thù cho người vợ đã mất, ba Hoàng Phong đã lên kế hoạch làm phá sản công ty của gia đình Diệp Anh.
Anh luôn tự hỏi, nếu ngày đó ông Diệp Tuân - cha của Diệp Anh, không kiên quyết đẩy vụ kiện đến cùng, liệu mẹ anh có còn sống?
Nhưng khi Hoàng Phong gặp Diệp Anh, anh không thể kiềm chế được trái tim mình. Cô trong sáng và tràn đầy năng lượng, hoàn toàn đối lập với những ký ức đau thương mà anh mang theo. Anh đã tự thề sẽ không để cô biết sự thật, bởi anh sợ rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình nếu biết chuyện.
Diệp Anh vẫn cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những lời của Trần Lâm cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô tin Hoàng Phong, nhưng cảm giác rằng anh đang giấu cô điều gì đó ngày càng rõ rệt.
Buổi tối hôm sau, khi cả hai gặp nhau tại quán ăn quen thuộc, Diệp Anh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phong, hỏi một câu mà cô đã giữ trong lòng suốt nhiều ngày qua.
“Phong, có điều gì anh chưa nói với em không?”
Hoàng Phong khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Tại sao em lại hỏi vậy?”
“Em cảm thấy… như giữa chúng ta còn có một bức tường. Em không muốn có bất kỳ bí mật nào trong mối quan hệ này.”
Hoàng Phong nhìn cô thật lâu, ánh mắt anh thoáng hiện nỗi đau nhưng cũng đầy quyết tâm. “Diệp Anh, điều duy nhất anh muốn em biết là anh yêu em, và anh sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ mối quan hệ này.”
Diệp Anh nghe anh nói vậy cũng không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô không thể dứt bỏ cảm giác bất an.
Sau khi tỏ lòng, nói rõ cho nhau nghe suy nghĩ của đối phương, mối quan hệ giữa Diệp Anh và Hoàng Phong dần trở nên gắn bó hơn. Dù không phải lúc nào Hoàng Phong cũng thể hiện tình cảm qua lời nói, nhưng sự quan tâm âm thầm của anh khiến Diệp Anh cảm nhận được sự chân thành.
Một tuần sau, công ty của Diệp Anh đang đối mặt với một dự án lớn. Phòng của cô được giao phụ trách thuyết trình kế hoạch kinh doanh trước hội đồng ban lãnh đạo, nhưng tài liệu chuẩn bị lại có vấn đề vào phút chót. Diệp Anh nhận trách nhiệm, ở lại làm việc đến khuya để sửa lỗi.
Khi cả văn phòng đã tắt đèn, Diệp Anh vẫn ngồi trong ánh sáng hắt ra từ chiếc laptop. Tiếng bước chân vang lên phía sau khiến cô giật mình.
“Em nghĩ anh sẽ để em làm việc muộn thế này một mình sao?” Giọng trầm của Hoàng Phong vang lên.
Diệp Anh quay lại, thấy Hoàng Phong bước vào, mang theo cà phê nóng và bánh ngọt.
“Anh đến đây làm gì?” Diệp Anh ngạc nhiên.
“Anh không nỡ để vợ anh tăng ca một mình”. Anh kéo ghế, ngồi cạnh cô.
“Ai là vợ anh chứ...”. Cô ngượng ngùng, giọng run run, tay đẩy anh ra xa.
Suốt vài giờ sau đó, Hoàng Phong giúp cô kiểm tra từng chi tiết trong tài liệu. Anh tỏ ra am hiểu về chiến lược kinh doanh, chỉ ra những điểm có thể cải thiện. Diệp Anh vừa ngạc nhiên vừa cảm kích.
“Em không ngờ anh lại giỏi đến vậy,” cô đùa.
“Anh chỉ muốn đảm bảo em luôn tỏa sáng,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng khiến trái tim cô đập nhanh.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Phong, buổi thuyết trình của Diệp Anh diễn ra thành công ngoài mong đợi. Cô nhận được lời khen từ lãnh đạo, đồng nghiệp cũng đánh giá cao năng lực của cô.
Sau ngày bận rộn, Diệp Anh đưa Hoàng Phong đến một quán ăn nhỏ gần sông. Hai người ngồi trên ban công, ngắm nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt nước.
“Cảm ơn anh vì đã giúp em,” Diệp Anh lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng.
“Em không cần cảm ơn. Anh giúp vợ anh mà thôi”, Hoàng Phong nói, đôi mắt anh không rời khỏi cô.
Diệp Anh mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng.
“Có lẽ em đã không tin vào tình yêu suốt thời gian qua. Nhưng anh khiến em tin rằng đôi khi, người ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần ở bên nhau là đủ.”
“Anh cũng từng không tin,” Hoàng Phong đáp. “Nhưng rồi em xuất hiện, và mọi thứ thay đổi.”
Giây phút ấy, cả hai như quên hết mọi âu lo. Hoàng Phong khẽ nắm lấy tay Diệp Anh, siết nhẹ như để khẳng định rằng anh sẽ luôn ở bên cô.
Trong buổi tối lãng mạn hôm đó, Diệp Anh bắt đầu chia sẻ với Hoàng Phong về ước mơ trở thành nhà văn của mình. Cô không ngờ rằng anh lại ủng hộ cô đến vậy.
“Mỗi lần em viết, em luôn lo rằng mình không đủ giỏi”, cô thú nhận.
“Em sẽ không bao giờ biết mình có thể làm được gì nếu không thử”, Hoàng Phong động viên. “Nếu cần người đọc bản thảo đầu tiên, anh sẽ là người đó.”
Lời nói của anh tiếp thêm cho Diệp Anh động lực. Cô bắt đầu dành thời gian viết lách mỗi ngày, bất kể công việc có bận rộn thế nào. Mỗi tối, Hoàng Phong đều ghé qua, mang theo trà nóng và kiên nhẫn lắng nghe cô kể về những ý tưởng trong câu chuyện của mình.
Dần dần, Diệp Anh cảm nhận rằng sự xuất hiện của Hoàng Phong không chỉ là tình yêu, mà còn là nguồn cảm hứng để cô dũng cảm sống cuộc đời mình mong muốn.