Mạc Vũ ngồi trong quán bar nhỏ, tay xoay nhẹ ly rượu trên bàn. Lời từ chối của Diệp Anh vẫn vang lên trong đầu anh. Từ ngày anh gặp cô, trái tim anh đã không ngừng hướng về cô, nhưng giờ đây, cô lại chọn Hoàng Phong - một người đầy bí ẩn và mang theo những vết thương quá khứ không rõ ràng.
"Hoàng Phong..." Mạc Vũ lẩm bẩm, mắt anh ánh lên tia kiên định. "Anh không xứng với Diệp Anh. Tôi sẽ cho cô ấy thấy ai mới là người thực sự đáng tin."
Mạc Vũ bắt đầu thu thập thông tin về Hoàng Phong, từ công việc, các mối quan hệ đến gia đình. Anh không tin tưởng vào người đàn ông này và quyết tâm làm mọi cách để bảo vệ Diệp Anh, dù điều đó đồng nghĩa với việc làm tổn thương cô.
Những ngày sau lời thổ lộ, Diệp Anh cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Hoàng Phong dịu dàng hơn, cố gắng quan tâm cô nhiều hơn trước. Anh bắt đầu cởi mở một chút về bản thân, kể về những ngày tháng cô độc sau khi gia đình anh tan vỡ.
“Anh không phải người dễ dàng bày tỏ cảm xúc”, Hoàng Phong thừa nhận trong một buổi tối khi cả hai đi dạo. “Nhưng ở bên em, anh cảm thấy có thể để lộ những góc khuất của mình.”
Diệp Anh siết chặt tay anh, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy. Cô biết Hoàng Phong không phải người hoàn hảo, nhưng anh đã cố gắng vì cô.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài lâu. Một ngày, khi Diệp Anh đang ngồi trong quán cà phê gần công ty, Mạc Vũ bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, gương mặt anh nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
“Diệp Anh, anh cần nói chuyện với em”. Mạc Vũ nói, không giấu được vẻ khẩn trương.
“Mạc Vũ, em nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng rồi...”
“Không phải về anh, mà là về Hoàng Phong...”
Mạc Vũ cắt ngang, giọng anh trầm xuống. “Anh không muốn em bị tổn thương, nên anh phải nói với em sự thật.”
Diệp Anh nhíu mày, trong lòng cô dấy lên sự bất an. “Ý anh là gì?”
“Anh đã tìm hiểu về anh ta. Gia đình Hoàng Phong... có một quá khứ không sạch sẽ. Và nó có liên quan đến gia đình em.”
Trong lúc đó, Hoàng Phong cũng nhận được tin tức về việc Mạc Vũ đang điều tra mình. Một người bạn cũ của anh, hiện đang làm việc ở một công ty tư vấn, đã gọi điện báo trước:
“Hoàng Phong, có người đang tìm hiểu về gia đình cậu. Hắn hỏi rất nhiều về vụ việc của cha cậu trước đây.”
Hoàng Phong siết chặt điện thoại, cảm giác như quá khứ đen tối đang trỗi dậy và bao trùm lấy anh. Anh không thể để Diệp Anh bị kéo vào vòng xoáy này.
Ngay tối hôm đó, Hoàng Phong hẹn gặp Diệp Anh. Khi cô đến, anh đã chờ sẵn, ánh mắt anh đầy nghiêm trọng.
“Diệp Anh, anh cần nói với em một chuyện.”
Diệp Anh nhìn anh, lòng cô vẫn còn bối rối sau cuộc gặp với Mạc Vũ. “Em cũng cần nói với anh. Mạc Vũ... đã nói rằng anh có liên quan đến gia đình em. Điều đó là thật sao?”
“Em biết hết rồi sao...?” Hoàng Phong nhìn cô, khoé mắt đã rưng rưng.
Diệp Anh khẽ lắc đầu “không, em muốn anh đích thân nói cho em”.
Hoàng Phong im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc từng từ. “Ba anh đã từng làm tổn thương gia đình em. Đẩy hết vụ án năm đó lên đầu gia đình em, nên gia đình em mới bị phá sản và về quê…Nhưng anh không phải ông ta.”
Diệp Anh lặng người. Cô không biết phải nói gì, cảm giác như mọi thứ đang dần sụp đổ.
“Anh không muốn em biết chuyện này theo cách đó. Nhưng anh đã chuẩn bị tinh thần để nói với em. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh muốn bù đắp tất cả. Chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Diệp Anh đứng lặng yên, đôi mắt như đang nhìn xuyên thấu mọi thứ xung quanh. Cô không biết phải làm gì trước những lời của Hoàng Phong. Trái tim cô bối rối, những cảm xúc lẫn lộn không thể thốt thành lời.
"Em... không biết phải làm sao nữa," Diệp Anh thì thầm, giọng cô run run.
Hoàng Phong nhìn cô với ánh mắt đầy sự đau đớn. Anh hiểu, cái mà Diệp Anh cần lúc này không phải là một lời giải thích, mà là thời gian để cô suy nghĩ. Anh biết mình không thể ép buộc cô phải chấp nhận quá khứ của anh, nhưng anh cũng không thể rời xa cô.
“Diệp Anh, anh không mong em sẽ hiểu ngay lập tức. Nhưng anh cần em biết, tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Anh yêu em, và anh sẽ chiến đấu để giữ lấy tình yêu này.” Anh bước lại gần, nhẹ nhàng nắm tay cô, nhưng không ép buộc.
Diệp Anh rời khỏi buổi gặp gỡ với tâm trạng hỗn loạn. Cô không biết nên tin vào điều gì. Trái tim cô hướng về Hoàng Phong, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cô về quá khứ.
Trở về nhà, cô ngồi bên bàn viết, ánh đèn vàng nhạt phủ lên trang giấy trắng. Những dòng chữ dần hiện lên:
“Có những vết thương không thể chữa lành, nhưng liệu chúng ta có thể sống chung với nó mà không để nó kiểm soát cuộc đời mình?”
Không từ bỏ, Mạc Vũ quyết định gặp lại Diệp Anh lần nữa. Anh đến trước toà nhà cô đang ở và gọi điện cô xuống nói chuyện. Anh tin rằng nếu cô biết rõ toàn bộ sự thật, cô sẽ thay đổi suy nghĩ.
“Diệp Anh, anh không nói để chia rẽ hai người. Anh nói để bảo vệ em”. Mạc Vũ nói, ánh mắt anh đầy lo lắng.
“Hãy suy nghĩ kỹ trước khi em đặt trọn niềm tin vào anh ta.”
Diệp Anh nhìn anh, trái tim cô như bị kéo giằng giữa hai luồng suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, cô hít một hơi sâu và nói:
“Mạc Vũ, em biết anh lo lắng cho em. Nhưng em đã chọn. Em không thể sống mà luôn hoài nghi về người mình yêu. Nếu Hoàng Phong dám đối mặt với quá khứ, em cũng sẽ dám đứng bên anh ấy.”
Lời nói của Diệp Anh như một nhát dao cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng của Mạc Vũ. Anh biết Diệp Anh đang ở trong một tình thế khó khăn, và có lẽ, điều anh mong muốn nhất là cô tìm ra được hạnh phúc thực sự.
Nhưng những gì Mạc Vũ không thể ngờ tới là, trong khi anh đang cố gắng bảo vệ Diệp Anh khỏi những rắc rối, chính anh lại đang trở thành một phần của nó. Anh siết chặt tay, ánh mắt anh tối sầm. “Được thôi, nếu đó là lựa chọn của em.”
Diệp Anh im lặng, quay mặt đi, không muốn đối diện với sự thật. Cô không muốn, nhưng lại biết mình không thể tránh khỏi nó mãi mãi.