Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 3

Nếu muốn tìm đồ ăn, chỉ có một cách: liều mình tiến vào những khu vực cấp cao hoặc dân cư hãn hữu trên bản đồ. Nhưng với tình trạng da giấy như cậu thì điều đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Không còn lựa chọn, Giản Tinh Ý xám xịt quay lại chỗ lều trại tạm bợ, ngồi bệt xuống mà tính toán.

Người khác đánh đổi mạng sống để chiến đấu, giành giật tài nguyên. Nhưng cậu thì khác – cậu là một người chơi kinh doanh mãn cấp! Cậu có thể chọn con đường khác để sống sót, miễn là có đủ công cụ: hợp thành đài và ruộng đồng trong căn cứ của hiệp hội.

Tiếc rằng, hiện tại… cậu chẳng có gì.

"Haizz…" Cậu thở dài, cắn một miếng xoài, lòng thầm cầu nguyện vận may sẽ mỉm cười với mình.

Cậu nhắm mắt, lầm rầm: "Xin thần vận may phù hộ…”

“Tư… Ha…"

Vừa dứt lời, từ trong bụi cỏ gần đó vang lên âm thanh sột soạt. Giản Tinh Ý căng thẳng quay đầu lại. Một cái đầu đẫm máu ló ra từ bụi rậm, đôi mắt trắng dã, hàm răng sắc bén nghiến ken két, phát ra tiếng gầm khàn khàn rợn người.

Tang thi.

Giản Tinh Ý: “……”

“Ha ——!”

Tang thi gầm lên, phát ra âm thanh như đống sắt vụn va vào nhau, rồi lao thẳng về phía Giản Tinh Ý!

Niềm tin lớn nhất trong cuộc đời của cậu là: "Chết cũng phải no bụng trước đã!" Vì vậy, trong lúc nghiêng ngả chạy trốn, cậu không quên nhét nốt miếng xoài cuối cùng vào miệng, nuốt vội vàng đến mức sặc sụa, ho khan không ngừng.

Con tang thi này là loại cấp thấp nhất, hành động chậm chạp và vụng về. Với những người chơi chiến lực cao, nó chẳng khác nào trò cười. Nhưng đối với Giản Tinh Ý.. lại là cơn ác mộng đủ để lấy mạng cậu.

Vừa vặn phù hợp... để đưa cậu về chầu trời!

“Ôi trời ơi, cứu mạng a!!!”

Giản Tinh Ý vừa nhai xoài vừa hét, chân cuống cuồng chạy trốn.

"Rầm!" Cậu vấp rễ cây, ngã nhào xuống đất. Đầu óc hoảng loạn, cậu quay đầu lại chỉ để thấy cái miệng tanh tưởi đẫm máu của tang thi đang lao tới gần.

Thế là hết!

Đúng lúc đó – - "Vèo!"

Một mũi tên nhọn xuyên qua không trung, găm thẳng vào đầu tang thi.

"Phụp!"

Đầu tang thi nở hoa, toàn thân nó đổ sập xuống đất. Giản Tinh Ý ngơ ngác nhìn tang thi gục ngã, rồi quay qua người vừa cứu mạng mình - một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, cầm cây cung trong tay, bước ra từ trong bóng tối.

Giản Tinh Ý luống cuống bò dậy, mặt mày tái xanh, lắp bắp nói: “Cảm... cảm ơn ân cứu mạng!”

Người đàn ông liếc nhìn xác tang thi, chỉ nhún vai: “Không có gì đâu. Chúng tôi là thành viên của [Sơn Hải], đang quét sạch tang thi quanh đây. Con này chắc sót lại, nên tiện tay xử lý thôi.”

Sơn Hải?

Giản Tinh Ý cau mày, cái tên nghe rất quen, nhưng cậu không nhớ ra nổi. Rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại quét sạch tang thi quanh đây?

Người đàn ông chú ý đến ánh mắt ngơ ngác của Giản Tinh Ý, không khỏi nhướng mày hỏi: “Cậu.. không biết Sơn Hải là ai à?”

Chẳng lẽ là người mới vào game?

Giản Tinh Ý chớp chớp mắt, bối rối đáp: “..Tôi là nên biết sao?”

Thật lạ. Trong sổ tay hướng dẫn tân thủ, rõ ràng không nhắc đến cái tên này mà?

“Sơn Hải là người chơi mạnh nhất toàn server, thực lực đứng đầu bảng, mà hiệp hội của họ – [Bồ Đào Sơn Đỉnh] – cũng luôn giữ vị trí số một trên bảng xếp hạng tổng hợp,” Người đàn ông giải thích, ánh mắt dừng lại trên cái miệng vẫn còn dính nước xoài của Giản Tinh Ý, nhíu mày nói: “Nhìn cậu chiến lực không cao, sao không ở yên trong hiệp hội? Ra ngoài nguy hiểm lắm.”

Giản Tinh Ý cười gượng: “Chiến lực tôi thấp quá… nên tạm thời không có hiệp hội nào chịu nhận.”

Cậu vừa mới thử xin vào tất cả các hiệp hội đang chiêu mộ trên kênh công cộng, nhưng kết quả chẳng thay đổi. Không ai muốn nhận một người chơi có chiến lực như cậu.

Người đàn ông nhướng mày: “Chiến lực của cậu là bao nhiêu?”

“… 6.”

Con số nghe như trò đùa, nhưng nó thực sự là 6.

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi chỉ buông một tiếng cảm thán: “À…”

Giản Tinh Ý liền hái quả xoài cuối cùng trên cây, đưa cho người đàn ông: “Cảm ơn anh. Tôi chẳng có gì để đền đáp, cái này coi như chút lòng thành.”

Người đàn ông khẽ cười: “Cậu không định để dành mà ăn à? Tình cảnh của cậu trông không khả quan lắm đâu.”

Lời này không sai chút nào. Hiện tại, không có hiệp hội đồng nghĩa với việc Giản Tinh Ý không thể sử dụng đài hợp thành và thức ăn, cũng chẳng thể thu hoạch đồng ruộng từ hệ thống. Bây giờ, cậu chỉ có thể dựa vào quả dại để lấp bụng.

Nhưng Giản Tinh Ý lắc đầu, vẻ mặt đầy lạc quan: “Không nên nói thế. Nhân sinh thay đổi khó lường, tôi còn chưa chết, biết đâu đi thêm vài bước nữa lại tìm được cây ăn quả khác. Anh xem, chẳng phải tôi vừa may mắn gặp anh cứu sao? Nếu thật sự xui xẻo, có khi ngày mai hoặc thậm chí lát nữa tôi đã toi rồi. Thế thì thà để quả xoài này ở chỗ anh, ít nhất còn phát huy được tác dụng lớn hơn.”