Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 2

Trong trò chơi không cách nào đăng xuất này, nơi đây chính là hiện thực. Chết một lần nghĩa là kết thúc mãi mãi. Để sống sót, mọi người buộc phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn và tài nguyên để rèn vũ khí. Chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng sức chiến đấu của Giản Tinh Ý... chỉ sợ vừa bước ra khỏi hiệp hội đã bị tang thi xé thành mảnh nhỏ.

Câuk vội vàng nộp đơn xin gia nhập hiệp hội lần nữa.

Ba giây sau, hệ thống gửi thông báo:

【Hiệp hội quản lý [Dung Dung] đã từ chối đơn xin gia nhập của bạn.】

Giản Tinh Ý: "…"

Không cam lòng, câuk nhấn nộp đơn lần nữa, kèm theo một tin nhắn gửi đến quản lý Dung Dung, hy vọng có thể thương lượng một chút.

Dung Dung hồi đáp cực nhanh: [Chiến lực 6? Gà! Cút.]

Một tin nhắn khác cũng lập tức xuất hiện, đến từ quản lý thứ hai, Dịch Dịch: [Đừng làm phiền bạn gái tôi. Cút.]

Tiếp sau đó là thông báo cuối cùng như sấm sét giữa trời quang:

【Bạn đã bị hiệp hội [Lam Thiên Bạch Vân] đưa vào danh sách đen. Không thể gửi thêm yêu cầu.】

Giản Tinh Ý: "……"

Cậu cạn lời, cảm giác bị dồn đến đường cùng. Không còn cách nào khác, cậu chuyển hướng tìm đến vài hiệp hội nhỏ khác đang tuyển người.

Nhưng chờ cả buổi, vẫn chẳng có lấy một tin nhắn đồng ý.

"Haizz…"

Sức chiến đấu tối đa của người chơi là 500. Giản Tinh Ý thì… chỉ có 6. Những hiệp hội lớn chẳng đời nào thu nhận một "cục nợ" như cậu. Ai muốn tự thêm gánh nặng cho đội ngũ chứ?

Dù vậy, không ai biết rằng sẽ có một ngày mọi thứ đảo lộn. Ngay cả Giản Tinh Ý cũng không ngờ tới: bản thân sẽ xuyên không vào trò chơi này.

Trong thế giới nơi tài nguyên để nâng cấp kỹ năng và vật phẩm bị giới hạn nghiêm ngặt, Giản Tinh Ý đã dành toàn bộ tài nguyên trước kia… để nâng cấp kỹ năng kinh doanh!

Mà lý do?

Là bởi vì trước khi xuyên vào cậu chỉ có một giấc mơ giản dị: làm giàu.

Giản Tinh Ý vốn dĩ không phải người chơi game, nhưng đám bạn lại luôn dụ dỗ cậu thử 《Bình Minh Ló Dạng》, nói rằng đây là trò chơi nhất định sẽ khiến cậu mê mẩn. Bởi vì hệ thống chiến đấu của game vừa chân thực vừa mãn nhãn, đòn đánh mạnh mẽ đến mức khiến người chơi có cảm giác như đang tham gia huấn luyện quân đội.

Nhưng vấn đề là… Giản Tinh Ý thuộc phe "tay tàn đảng". Cậu chơi cái gì cũng tệ, thao tác còn không kịp với màn hình, cảm giác phấn khích hay kịch tính trong game hoàn toàn không có. Đã vậy, với tính cách sợ hãi xã hội, cậu cũng không dám tìm người chơi khác mang theo. Ban đầu cậu định lẳng lặng rời khỏi trò chơi, nhưng rồi một ngày nọ, cậu phát hiện ra điều bất ngờ:

《Bình Minh Ló Dạng》 có một hệ thống kinh doanh độc lập!

Hệ thống này không yêu cầu tổ đội, cũng chẳng cần tương tác với người khác, hoàn toàn phù hợp với một kẻ "sợ người" như cậu.

Tuy nhiên, kinh doanh chỉ là tính năng phụ, dành cho một số ít người chơi thích khám phá. Với hầu hết game thủ, đó là phần bị bỏ qua, bởi nó ngốn rất nhiều tài nguyên vốn được dùng để nâng cấp sức chiến đấu và vũ khí. Trong một thế giới đầy tang thi và hiểm họa, chẳng ai rảnh rỗi đầu tư vào một thứ tưởng chừng chẳng có lợi ích thực tế.

Nhưng với Giản Tinh Ý – người mà trước đây chỉ từng chơi Anipop, mọi thứ trong game đều mới lạ và thú vị.

Khi người khác lao vào chiến đấu điên cuồng với tang thi, cậu thảnh thơi… trồng rau, mua đồ ăn, mở khóa nguyên liệu nấu ăn và thực đơn mới.

Khi các game thủ khác xây dựng đội ngũ hùng mạnh và đấu đá với những người chơi kẻ thù, cậu chăm chỉ… đi nhặt gạch, gom xi măng, tìm vật liệu xây nhà.

Giản Tinh Ý có thể được coi là người chơi "độc nhất server", toàn tâm toàn ý theo đuổi lối chơi sinh tồn kiểu nông dân. Cậu còn dùng hết tài nguyên quý giá để tăng tối đa kỹ năng kinh doanh, bỏ mặc việc nâng cấp chiến đấu hay phòng thủ.

Và cái giá phải trả cho lựa chọn này?

Bây giờ, cậu biến thành một nhân vật "da giấy" chính hiệu – máu ít, sức yếu, chỉ cần một con tang thi nhỏ cũng đủ làm hắn "bay màu".

……

Bị đá khỏi hiệp hội, Giản Tinh Ý giờ chỉ còn lại hai quả xoài làm "phí an ủi".

Cậu cầm xoài, lặng lẽ dựng một cái lều tạm dưới gốc cây khô trụi lá. Không dám đi quá xa, cậu chọn khu vực quanh đây vì gần các căn cứ của hiệp hội, có vẻ an toàn hơn một chút so với vùng hoang dã.

Cậu lang thang quanh khu vực một lúc, nhưng khung cảnh trước mắt thật thê lương: rừng núi đúng nghĩa chỉ là đám cây khô cằn, không trung đỏ ngầu như máu, mặt đất nứt nẻ, chẳng tìm đâu ra nơi có thể làm chỗ trú ẩn lâu dài.

Cậu thử đi xa hơn, nhưng vừa bước ra ngoài tầm an toàn, liền gặp phải đàn tang thi đông đúc. Tài nguyên thì ít đến đáng thương, khắp nơi chỉ còn lại dấu vết bị cướp sạch – cây ăn quả đã bị hái trụi, trái xanh cũng chẳng may mắn thoát khỏi.