Vân Chiêu lao ra khỏi lớp lớp điện đài, trên đường đi thấy bậc thang là lại đá mạnh một cái, càng nghĩ càng giận.
Huyết mạch thân thích? Thân thích cái gì, thật là nực cười!
Mấy huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ của Yến Nam Thiên, có kẻ nào mà không tranh đấu ngươi sống ta chết?
Một hoàng tử thành công đoạt đích, lại còn dám mở miệng nói cái gì thủ túc tình thâm?
Nghĩ đến đây, Vân Chiêu càng giận hơn—
Lúc đó sao lại ngu ngốc như vậy, không nhận ra điều này, còn nghe hắn mạnh miệng giảng đạo lý! Đáng lẽ phải cãi lại ngay lúc đó mới đúng!
Giờ hối hận thì đã muộn.
Cãi nhau chính là như vậy, sau này có nghĩ ra lời nào hay hơn cũng vô ích.
Vân Chiêu tức giận không kiềm chế nổi, toàn thân run lên, vận đủ lực tung người lên, đá bay đầu một bức tượng tì hưu bên đường.
"Hừ—"
Bức tượng tì hưu nặng nề lăn về phía bụi hoa bên đường.
Một con chuồn chuồn đậu ngơ ngác trên đầu lá xanh biếc, bị bóng tối bao phủ nhưng vẫn không bay đi.
“Bịch!”
Ép nước văng tung tóe khắp nơi.
“Xui cho ngươi rồi!” Vân Chiêu nheo mắt lại: “Ngay cả người ta cũng dám gϊếŧ, huống chi chỉ là một con chuồn chuồn! Chờ đấy, ta sẽ tìm cách tiễn đôi cẩu nam nữ kia xuống địa ngục, cho ngươi có bạn chôn cùng!”
Ánh mắt nàng nhìn về nơi đầu tượng tì hưu lăn qua.
Bụi hoa Linh Vân ngả trái ngã phải.
Nhưng không thấy xác con chuồn chuồn.
“Bay hả?”
Vân Chiêu bĩu môi thất vọng, quay người, sải bước rời đi.
Đến bậc thang, nàng nhẹ nhàng nhảy qua, không đá nữa.
*
Trước khi đêm xuống, Vân Chiêu trở về Vân phủ.
Con đường dẫn vào phủ trải đầy thảm gấm, hai bên mỗi ba bước lại có một chiếc đèn cung đình.
Phủ đệ vàng son lộng lẫy.
Đây không phải là một trạch viện bình thường.
Vân phủ chiếm trọn cả một ngọn núi, các lầu đình đài các được xây dựng đan xen với địa thế núi non. Núi là phủ, phủ là núi.
Giữa lưng chừng núi, qua những hoa văn chạm khắc, sương khói lượn lờ ánh lên vẻ đẹp lộng lẫy xa hoa.
Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Cửu Trùng Sơn nơi hoàng cung tọa lạc và Thông Thiên Tháp đang xây dựng không ngừng nghỉ, thì nơi lộng lẫy nhất chính là nhà của Vân Chiêu.
Nàng bước lên con đường mòn dẫn lên núi, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lại dâng lên cảm giác xa lạ kỳ quái.
Thế giới quen thuộc dường như đang ẩn giấu một bộ mặt khác.
Yến Nam Thiên là như vậy, phụ thân cũng là như vậy.
“Vân bá,” nàng hỏi lão quản gia dẫn đường: “Lão có bao giờ cảm thấy như đang mơ không? Mọi thứ xung quanh bỗng chốc xa lạ. Ví như cái lò tử kim to như thế kia, hôm nay ta mới thấy đấy!”
Lão cười ha ha: “Đó là vì mỗi lần tiểu thư về đều có điện hạ Nam Thiên đi cùng, nên chỉ lo nói chuyện với điện hạ, sao mà để ý xung quanh được.”
Vân Chiêu nghẹn lời: “…”
Phải rồi, bao năm nay, nàng và Yến Nam Thiên luôn bên nhau không rời, đến đâu cũng có hắn đồng hành.