Phản Diện Tiết Lộ Kết Cục Của Ta

Chương 5

Đông Hoa Cung.

Vừa bước vào Tây Điện, Yến Nam Thiên liền thấy Ôn Noãn Noãn vội vã chạy tới.

"Yến đại ca!" Nàng giậm chân, giọng đầy trách cứ: “Ta lo muốn chết! Sao huynh không nói rõ tình hình cho Vân cô nương biết chứ? Giờ thì hay rồi, nàng ấy đòi hủy hôn, huynh tính sao đây?"

Yến Nam Thiên không mấy bận tâm: "A Chiêu từ trước đến nay tính khí trẻ con. Chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi."

Mỗi khi nhắc đến Vân Chiêu, trong đáy mắt hắn luôn ánh lên một nụ cười.

Bản thân hắn dường như cũng không nhận ra.

Ôn Noãn Noãn cắn môi: "Huynh nên nói rõ với nàng ấy. Huynh bảo vệ muội, không chỉ vì thân thế của muội, mà còn vì đại án kia... Hay là, để muội đi giải thích với nàng ấy?"

Yến Nam Thiên cúi đầu nhìn đôi tay nàng.

Những ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, đầu ngón tay trắng bệch.

"Muội chắc chứ," giọng Yến Nam Thiên không rõ ý tứ: “Làm vậy chẳng phải càng tệ hơn sao?"

Đôi tay nàng khựng lại, vẻ mặt dần trở nên ảm đạm: "Phải rồi, muội chỉ là một thôn nữ không hiểu biết, ăn nói vụng về, lỡ như càng nói càng sai thì sao. Là do muội suy nghĩ nông cạn, xin lỗi."

Yến Nam Thiên không an ủi, chỉ nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi đi."

Hắn bảo nàng nghỉ ngơi, nhưng bản thân lại không rời đi, chỉ ngồi xuống bên cửa sổ, cầm lấy chén trà đã nguội lạnh mà uống — cũng không để ý có ai đã dùng qua chưa.

Mặt nàng ửng đỏ, vẻ mặt có chút khó xử.

Trước giường dù có bức bình phong hoa mẫu đơn che chắn, nhưng những cánh hoa lớn mỏng như cánh ve, ánh sáng xuyên qua rõ mồn một… cô nam quả nữ…

Ôn Noãn Noãn cắn môi, cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn leo lên giường.

Hắn ôn hòa, thân thiện, nhưng không hiểu sao, nàng lại có chút sợ hắn.

Từ trên giường nhìn ra, qua tấm bình phong, bóng dáng cô độc ngồi bên cửa sổ mờ ảo không rõ.

Căn phòng lộng lẫy tĩnh mịch như mộ phần, khiến người ta nghẹt thở.

Chỉ cần khẽ trở mình cũng phát ra tiếng vải sột soạt chói tai, trong lòng nàng chất chứa đầy tâm sự, không sao ngủ được, cũng không dám cử động.

Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn vẫn không rời đi.

Cuối cùng, Ôn Noãn Noãn không chịu nổi bầu không khí này, giọng nghẹn ngào, như than thở: "Yến đại ca… Vân cô nương chắc hẳn hận muội lắm. Muội là kẻ phá hoại, làm hỏng tất cả mọi thứ tốt đẹp của nàng ấy… Nhưng muội cũng không còn cách nào khác. Muội phải cứu nương, Yến đại ca, muội nhất định phải cứu nương…"

Hắn không đáp lời, chỉ rót thêm một chén trà.

Khi uống trà, đường nét yết hầu của hắn hiện rõ dưới ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cánh hoa mỏng manh.