Mấy người có tiền, các đại gia tộc đều có lối sống ở ẩn giống nhau à, sao ai cũng thích xây nhà trong núi trong rừng vậy.
Vừa nhìn là biết không thích đi làm, chứ ai lại sống ở một nơi cách công ty ở trung tâm thành phố 3 giờ lái xe.
Chiếc Maybach đen tuyền đi một vòng lại một vòng quanh núi mới đến nơi, ngồi đến tê cả người, Phó Thời Vũ quyết định xuống xe hít thở không khí trong lành.
Tuy nhiên, không khí không trong lành lắm, có mùi tiền.
Nhà chính của Chu gia được xây sâu trong núi. Khu vườn kiểu Trung Quốc bao phủ một khu vực rộng lớn, có núi, sông, suối chảy qua các gian nhà và đình, khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
"Trông hơi buồn chán, nơi nào cũng toàn là núi với núi, không có chút náo nhiệt nào."
Chu Vân Sâm xuống xe liền bước tới bên cạnh Phó Thời Vũ, vô thức giơ tay đặt lên eo anh.
"Ừm."
Khi bị hắn chạm vào, Phó Thời Vũ lập tức căng thẳng chuyển sang tư thế phòng thủ.
Ở 999 thế giới trước, anh đã quen với mọi thể loại cuộc sống xa hoa, từ chiến hạm vũ trụ sang trọng cho đến những ngôi nhà tranh lộng lẫy của các bộ lạc. Phó Thời Vũ đã nhìn thấy mọi điều trên thế giới, nên hiện tại có sức đề kháng với những thứ đắt tiền giống như này. Ngoại trừ đôi khi sẽ không cẩn thận cảm thán một câu "đệt".
"Vẫn là thà sống trong nhà của chúng ta, có view thành phố S phồn hoa bậc nhất. Không giống nơi này lạnh lẽo, không thấy được mấy bóng người."
Chu Vân Sâm thở dài một hơi, tiến lại gần cố gắng hôn an ủi anh.
Hắn đã bị anh từ chối rất nhiều lần ở trên xe, lần này hắn quyết tâm phải hôn lên môi anh cho bằng được.
Nhưng đâu có dễ, làm sao Phó Thời Vũ có thể cho hắn cơ hội này? Anh lập tức quay người, thoát khỏi cái tay nào đó đang giữ mình.
Phó Thời Vũ ho nhẹ, "Nhà của anh không bận tâm về mối quan hệ này? Tốt hơn hết là chúng ta nên tách ra một thời gian."
Chu Vân Sâm nhún vai, không đồng tình nói: "Không có vấn đề gì, chúng ta chỉ tới gặp mặt những người cổ hủ đó chút thôi."
Nói xong, hắn tiến thêm một bước, chuẩn bị ôm Phó Thời Vũ vào lòng, nhưng đối phương vẫn như cũ lùi lại một bước.
Phó Thời Vũ tỏ ra xấu hổ, buộc mình phải mỉm cười lần nữa, "Lỡ như có ai đó ra đây thấy thì sao? Tôi vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với gia đình anh, tạo đường lui cho chúng ta."
Chu Vân Sâm nhìn anh, càng cảm động hơn, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thời Vũ, em thật sự.... Vẫn là em nghĩ chu đáo."
Phó Thời Vũ mỉm cười, anh cảm thấy nó còn xấu hơn cả khóc, nhưng trong mắt của Chu Vân Sâm, nụ cười này lại toát lên sự dịu dàng và thấu hiểu.
"Điều may mắn nhất trong cuộc đời của Chu Vân Sâm là gặp được em." Chu Vân Sâm hít một hơi thật sâu, cảm giác chua xót vẫn còn quanh quẩn trong lòng.
Nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, hắn hận không thể đè Phó Thời Vũ vào góc mà làm anh tới vừa khóc vừa kêu tha.
Dù Phó Thời Vũ không nghe thấy tiếng lòng của Chu Vân Sâm nhưng từ biểu cảm vẫn nhìn ra được hắn đang tưởng tượng đến những cảnh cấm trẻ em xem.
Chắc chắn là vậy, đàn ông là hiểu đàn ông nhất.
Phó Thời Vũ ngoài mặt cười không nói gì nhưng trong lòng đã mắn Chu Vân Sâm là tên khốn hàng chục lần.
"Nói mới nhớ, tối qua chúng ta đã làm gì?" Chu Vân Sâm trong đầu suy nghĩ đến chuyện tối qua.
Hắn không thể nhớ được gì, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức nhưng trên người lại không có vết bầm nên không biết đau ở đâu.
"Tối qua anh quá mệt mỏi vì chuyện của em trai nên đã ngủ quên trên giường." Phó Thời Vũ nhìn chằm chằm vào anh nói với nét mặt không thay đổi.
"Thật vậy sao...?"
Chu Vân Sâm nhìn bầu trời, sao đó quay sang Phó Thời Vũ: "Nhưng khi tỉnh dậy vẫn mặc bộ đồ hôm qua."
"Tôi là bảo mẫu của anh à?" Phó Thời Vũ liếc nhìn hắn, "Anh muốn tôi phục vụ anh như vậy sao?"
Chu Vân Sâm nghe giọng điệu không tốt của anh mới nhận ra điều gì đó, "Thời Vũ, đừng tức giận, đều là lỗi của anh. Anh đã nói muốn bù đắp cho em. Đêm nay! Đêm nay nhất định để anh phục vụ thật tốt nhé!"
Có thể mong đợi điều gì từ một tên tra công chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới này?
Phó Thời Vũ cười lạnh, nghiêm túc nói: "Vào nhanh đi."
"Được"