Bố của Tư Trạm, Tư Kỳ Sơn, đã nói với nhà trường rằng muốn gửi một cô bé học năm hai trung học (lớp 11) tới trường, vì thế ông đã chờ đợi rất lâu.
Thịnh Hoa là một trong ba trường trọng điểm top đầu của tỉnh, trọng tâm là giúp học sinh đi du học và hướng học sinh đến các trường đại học hàng đầu. Vì đã ký kết thoả thuận với các trường đại học trong và ngoài nước nên cơ hội học sinh Thịnh Hoa đậu vào các trường danh tiếng dễ hơn nhiều các trường trọng điểm khác.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều phụ huynh nghĩ rằng có thể vào học ở Thịnh Hoa khó hơn nhiều.
Nhưng Đồng Miểu là một ngoại lệ.
Cô không chỉ có quan hệ với Tư Kỳ Sơn mà còn là thành viên chưa đủ tuổi vị thành niên hiếm hoi của câu lạc bộ Mensa - cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đầu nhất thế giới. Cô đã giành được giải nhất trong một số cuộc thi tầm cỡ thế giới về một vài môn học. Nói đến chỉ số IQ thì cô chính là một thiên tài.
Hiệu trưởng đương nhiên sẽ hoan nghênh, chào đón một học sinh như vậy, mong muốn cô có thể phá vỡ kỷ lục trước đây của trường Thịnh Hoa.
Nhưng trái với nguyện vọng của ông, Đồng Miểu đến trường với yêu cầu sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, không tham gia xếp hạng lớp cũng như không muốn trở thành chuẩn mực cho danh tiếng của trường.
Hiệu trưởng cầm một chiếc cốc lên nhấp một ngụm trà thảo dược, cau mày nghiêm túc nói: “Thật sự em không thể tham gia sao?”
Một tháng sau, tất cả các trường trung học trong thành phố cùng nhau tổ chức cuộc thi kiến thức toàn diện liên quan đến nhiều môn học. Có rất nhiều học sinh xuất sắc cả về đạo đức lẫn học thức nhưng thiên tài như Đồng Miểu vẫn rất hiếm. Điều này làm ông cảm thấy hơi tiếc nuối.
Đồng Miểu khẽ liếʍ môi, khẩn trương nắm lấy vạt váy, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi…”
Hiệu trưởng đã biết ý kiến của cô, vội vàng xua tay cười nói: “Không sao, không có gì, chuyện này trước đây chúng ta cũng đã nói trước rồi mà.”
Đồng Miểu thở phào nhẹ nhõm, hai tay dần thả lỏng, lòng bàn tay đã có chút ẩm ướt do lo lắng.
“Để tôi đưa em vào lớp trước.” Hiệu trưởng Tôn từ sau bàn đi tới, đặt cốc nước xuống rồi dẫn Đồng Miểu đến lớp.
“Em cảm ơn thầy ạ.” Đồng Miểu cúi đầu đi theo phía sau ông nhưng trong lòng đang trầm xuống.
Cô nghe nói Tư Trạm cũng học lớp này, cô thật sự không muốn học với cậu ta chút nào.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng thoang thoảng mùi trà Long Tỉnh, Đồng Miểu mở cửa phòng học lớp 3.
Gió điều hòa thổi qua, ngoài cửa với bên trong như hai thế giới, mái tóc xoăn bồng bềnh của cô bị gió lạnh thổi bay, đậu trên xương quai xanh, khiến cô khẽ nhột.
“Xin chào thầy, em tên là Đồng Miểu ạ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng ngượng ngùng như lông chim nhỏ bị gió thổi bay được cất lên.
Đột nhiên một số nam sinh trong lớp bắt đầu thì thầm và mỉm cười đầy ẩn ý với cô.
Đồng Miểu lớn lên xinh đẹp, nhỏ nhắn và thanh tú, với chiếc mũi thẳng và đôi mắt luôn ẩm ướt. Làn da của cô ấy trắng nõn và mỏng manh đến nỗi dường như không có lỗ chân lông. Tóc cô hơi xoăn, dày và bồng bềnh như búp bê.
Đây là kiểu mà hầu hết con trai đều thích, dễ thương, hiền lành và ngốc nghếch.
Nhưng có một người không thích.
Tư Trạm uể oải tựa lưng vào ghế, nhếch môi khinh thường, trong đôi mắt đen láy có chút giễu cợt nói: “Nói lại lần nữa đi, tôi chưa nghe thấy.”