Giọng nói cô rất nhỏ nhẹ, mang theo sự dịu dàng của những cô gái miền Nam, đôi môi hồng hào hơi nhếch lên.
Trong mắt Tư Trạm liền xẹt qua một tia ý tứ sâu xa, cậu lười biếng thu tay lại, từng bước đi xuống cầu thang, tiếng đôi giày thể thao vang lên cộp cộp.
Đồng Miểu không thể không lùi lại. Tư Trạm quá cao, cô đành phải ngẩng mặt lên để nhìn.
Tư Trạm đi đến trước mặt cô, khoảng cách của hai người gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi nước giặt có mùi vani trên người của cậu.
Cậu đến gần cô hơn, mở miệng và thở nhẹ vào mặt cô.
Những ngón tay thon dài của cậu nâng một lọn tóc mềm mại hơi xoăn của cô lên, giọng nói trầm thấp vang lên mang theo chút ý tứ trêu trọc: “Tiểu tóc xoăn, tôi thích cậu…”
Mặt Đồng Miểu đột nhiên đỏ bừng, loạng choạng lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa té xuống cầu thang.
Trước đây, cô chưa từng gặp ai giống như người trước mặt, cậu ta cực kì ngang ngược.
Đương nhiên, cô sẽ không hiểu lầm rằng đây là sự thật, hơn nữa trên mặt của Tư Trạm đầy vẻ giễu cợt.
Sau khi lui về phía sau, cách xa hơi thở của Tư Trạm, Đồng Miểu mới lấy lại bình tĩnh.
Người trong hành lanh vỗ tay cười vang, mái nhà giống như có thể bị thổi bay.
Tư Trạm đứng thẳng lên, nhìn Đồng Miểu đang ngượng ngùng, hai tay đút vào túi quần, tóc mái che đi lông mày, chậm rãi nói: “…tuyệt đối là không thể nào.”
Sau đó, cậu nghiêng đầu dùng ánh mắt chỉ về hướng cầu thang, nhường đường cho Đồng Miểu, cảm thấy trêu chọc cô đủ rồi thì để cô đi.
“Cậu…!” Đồng Miểu vừa xấu hổ vừa bất lực nhưng cô không thể làm gì được.
Cô chưa từng được ai đó tỏ tình. Tinh thần học tập của trường trung học Số 1 thành phố cực kỳ nghiêm ngặt nên cô chưa gặp phải tình huống này bao giờ.
“Từ xa, tôi đã nghe thấy các em làm ồn cả hành lang, đã tan học rồi sao?” Thầy hiệu trưởng với cái bụng phệ và đầu đầy mồ hôi đi tới.
Nhìn thoáng qua, Tư Trạm liền bày ra dáng vẻ uể oải, tay bỏ vào túi quần.
Hiệu trưởng chỉ vào Tư Trạm nói: “Em, em, tôi không cần nghĩ cũng biết ngay là em mà!”
Tư Trạm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn về phía hiệu trưởng, không đỏ mặt mà nói: “Không phải, đây là chúng em xếp hàng để chào đón em gái em.”
Hai từ “em gái” được anh nhấn mạnh một cách sâu xa.
Đồng Miểu hung dữ trừng mắt nhìn Tư Trạm, nhanh chóng chạy đến chỗ hiệu trưởng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu trưởng biết rõ Tư Trạm đang nói dối, nhưng vì không có chứng cứ nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo liếc bọn họ một cái rồi đưa Đồng Miểu đến phòng làm việc.