Sáng hôm sau, không khí bên ngoài vô cùng trong lành.
Lúc Thích Uẩn Sáo thức dậy, mặt trời đã lên quá nửa. Nhờ thẳng giấc ngủ đến sáng, cô cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống. Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trước bàn trong ký túc xá, tiện tay búi gọn tóc. Một vài lọn tóc lòa xòa bên má, khẽ chạm vào da khiến cô hơi ngứa ngáy.
Cô lấy ra một tờ giấy, bắt đầu ghi chép lại tình trạng hiện tại và những vấn đề cần giải quyết gấp.
Đầu tiên là việc chọn địa điểm. Trường học hiện tại đã cố định nhưng điều kiện cơ sở vật chất rất kém.
Thứ nhất: Hệ số an toàn thấp, khả năng chống chịu rủi ro cần được bàn bạc kỹ.
Thứ hai: Các phòng học cũ kỹ, xuống cấp vì đã lâu không được sửa chữa.
Tuy vậy, nếu được tu sửa đúng cách, những phòng học này có thể tiếp tục sử dụng thêm nhiều năm, đáp ứng nhu cầu lâu dài.
Thích Uẩn Sáo trầm ngâm một lúc, ánh mắt lướt qua toàn bộ khu lớp học. Cô khẽ lắc đầu:
“Nếu xảy ra động đất bất ngờ, không biết tòa nhà cũ này có chịu nổi không đây…”
Sau khi trầm ngâm một lát, Thích Uẩn Sáo vừa suy tư vừa không ngừng di chuyển ngòi bút, tiếp tục viết.
Thứ hai, vấn đề về đội ngũ giáo viên. Tài nguyên giáo viên của ngôi trường Phi Di Dạ Giáo này có thể nói là hiếm có trên đời, hoàn mỹ không ai sánh bằng, tựa như bức tranh đã hoàn chỉnh lại thêm nét cuối cùng. Tuy nhiên, hiện tại đang đối mặt với hai vấn đề lớn: Thứ nhất, số lượng giáo viên được đánh thức vẫn còn quá ít. Thứ hai, các giáo viên với sức mạnh lớn lại khó kiểm soát hiệu quả.
Thứ ba, vấn đề chiêu sinh. Một lớp học tốt sẽ có thể xây dựng được quy mô lớn, tiêu chuẩn hóa công tác chiêu sinh. Điểm này gắn liền với vấn đề thứ hai. Lớp học ban đêm mang tính chất xã giao rõ rệt, nếu muốn nâng cao trải nghiệm và sự hứng thú của học viên, cần phải làm phong phú các chương trình giảng dạy. Điều này đòi hỏi phải có những giáo viên với chuyên môn và sở trường riêng biệt.
Thích Uẩn Sáo đặt bút xuống, tháo kính ra rồi xoa nhẹ sống mũi. Có vẻ như con đường phía trước cô phải đi vừa nặng nề vừa xa xôi.
Cuối cùng, cô dùng bút đỏ khoanh tròn hai mục quan trọng nhất: sửa chữa lại trường học và đánh thức thêm các giáo viên.
Thích Uẩn Sáo đứng dậy, quyết định đi khảo sát tổng thể một chút để xem nên bắt đầu từ đâu. Cô mặc áo chống nắng, đội mũ cẩn thận, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ quanh tòa nhà trắng. Cảnh quan xung quanh dần trở nên tươi tốt với những hàng cây xanh um và rậm rạp.
Cô chần chừ trong giây lát nhưng vẫn quyết định tiến vào sâu hơn, thầm nghĩ: "Không ngờ nơi này lại có giá trị cao đến mức trước đây các nhà đầu tư địa ốc sẵn sàng trả giá lớn để sở hữu."
Nhưng càng đi sâu, không khí trong khu rừng càng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.
Loại hiện tượng nhiệt độ bất thường này không phải lần đầu cô gặp, thường thì chỉ xuất hiện vào thời điểm tỉnh sư Thời Nhung hóa hình.
Rõ ràng khu rừng không lớn lắm, nhưng cô đã đi bộ liên tục suốt mười lăm phút mà vẫn không thấy điểm cuối. Mãi đến khi trước mặt xuất hiện một con sông lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ, Thích Uẩn Sáo mới bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô lập tức quyết định phải rời khỏi cánh rừng, quay trở ra ngoài thôi.
Cô liền tăng tốc chạy vội, nhưng càng chạy cô lại càng không xác định được phương hướng. Dường như cô đã gặp phải hiện tượng "quỷ đánh tường".