"Nghe thật ngại ngùng, nhưng đây là lần đầu tiên Thích Uẩn Sáo, sau khi tốt nghiệp, lại có thể tích được nhiều tiền như vậy. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ngân hàng, và quả nhiên, số dư tài khoản đã tăng lên 223.686,52 nhân dân tệ.
Thích Uẩn Sáo nhìn vào điện thoại, trên khuôn mặt ửng hồng không khỏi hiện lên vẻ phấn khích. Trọng Di hiếm khi nhìn thấy cô như vậy, tò mò lướt mắt qua để xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chà, hơn hai trăm nghìn… Đây là tiền tiêu vặt của ngươi à?” Trọng Di vừa xuýt xoa vừa ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Thích Uẩn Sáo quay đầu lại nhìn cô bé mặc trang phục lộng lẫy phức tạp kia.
Mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng, khuôn mặt tinh xảo của cô bé trong bộ váy đỏ trông không khác gì một cô tiểu thư nhỏ được nuôi lớn trong giàu sang nhung lụa. Có lẽ khi trước mỗi ngày cô bé ấy chỉ quen sống trong sự xa hoa của hoàng cung hay vương phủ, chẳng mấy khi thấy cảnh nghèo khổ giống như cô.
Thích Uẩn Sáo ngượng ngùng cười, không ngần ngại mà giải thích đây là toàn bộ số tiền cô có.
Đứng bên cạnh, Thời Nhung khoanh tay nhìn hai người họ với vẻ thờ ơ rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.”
Thích Uẩn Sáo gật đầu, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền thần bí nói: “Thời Nhung đại thần, chờ ta một chút!”
Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thích Uẩn Sáo chạy vội về phía nhà bếp nhỏ.
Cô cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Thích Uẩn Sáo vươn tay, lấy từ trong lò nướng ra hai khay bánh phô mai sữa và một ít món tráng miệng khác. Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào của sữa tươi lan tỏa khắp căn phòng.
Thích Uẩn Sáo nheo mắt hài lòng, sau đó quay người, lấy dao cắt bánh phô mai thành những miếng dài vừa ăn. Không kìm được, cô đưa một miếng vào miệng. Vị ngọt dịu dàng lập tức tan chảy trên đầu lưỡi, giòn tan nhưng đậm đà trong hậu vị.
Cô cẩn thận bày biện từng món tráng miệng tinh xảo lên hai chiếc khay, rồi mang chúng trở ra ngoài sân.
Thời Nhung vốn đã chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn, khẽ nâng mi mắt liếc nhìn một cái. Ánh mắt nhanh chóng bị món điểm tâm trong tay Thích Uẩn Sáo thu hút, Thời Nhung bất giác đứng thẳng người hơn.
Thích Uẩn Sáo nhìn thấy động tác đó của hắn, lập tức đặt nguyên một khay bánh sữa chua lên bàn cho hai người rồi đẩy về phía Thời Nhung. Sau đó, cô quay lại lấy một khay khác đặt trước mặt Trọng Di.
Thời Nhung không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu thay lời cảm ơn, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Thời Nhung như vậy, Trọng Di tức giận đến phát sôi:
“Thật là! Đến cảm ơn một câu cũng không biết nói!”
Thích Uẩn Sáo không để tâm, chỉ xua tay cười nhẹ.
Trọng Di cúi đầu, nghịch khay bánh sữa chua trước mặt, vô tình làm một ít văng lên má. Cô bé ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:
“Ngươi thật là tốt!”
“Đây coi như là món quà cảm ơn vì hai người đã giúp đỡ ta.” Thích Uẩn Sáo đáp rồi cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ vào mũi Trọng Di.
Trọng Di vẫn còn mãi chìm trong sự phấn khích, nhưng Thích Uẩn Sáo không đợi được nhẹ nhàng hỏi:
“Thời gian cũng không còn sớm, có muốn đi ngủ không?”
“Muốn chứ!”
Hệ thống nhìn thấy hai người bọn họ như vậy thì không nhịn được mà chen vào khuyên bảo:
“Cảm xúc không thể buông thả như thế được! Từ xưa đến nay, người làm nên đại sự đều tinh thần dồi dào, không cần ngủ nhiều. Các ngươi còn trẻ như vậy, phải biết cố gắng, nỗ lực. Sao lại có thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ngủ được chứ…”
Hệ thống đang thao thao bất tuyệt thì Thích Uẩn Sáo đã giơ tay ấn tắt nó đi. Cô không nói thêm lời nào, đứng dậy đi rửa mặt.
Hệ thống: Đứng hình!