Chiêu Diêu Quá Cảnh

Chương 4

Sắc trời đầu hè sáng rất nhanh.

Người dân trong thị trấn dậy còn sớm hơn cả gà.

Hôm qua, thuyền thương của Diệp gia rầm rộ trở về, làm xôn xao cả thị trấn. A Hoa bán củ ấu bên sông nhận được một khoản tiền thưởng lớn, càng khiến cho các thương gia trong toàn bộ thị trấn xôn xao.

Trên con phố dài ở phía bắc của thị trấn, bên ngoài cửa của nhà lớn Diệp gia, từ sáng sớm nhóm tiểu tử nha đầu đã tụ tập đông đảo. Tiếng rao hàng của bọn trẻ vang lên không ngớt.

“Bán nước rửa mặt~~”

“Bột đánh răng tốt nhất~~”

“Đậu hũ não* ngọt~ không ngọt không lấy tiền~”

*đậu hũ não: loại pudding đậu hũ mềm

Diệp Phù Lưu vừa sáng sớm đã bị đánh thức mấy lần.

“Nước mật!” Một âm thanh của bé gái vang lên cao vυ't, xuyên qua vài đình viện, “Nước mật ngọt ngào!”

Tố Thu ở ngoài phòng gõ cửa hỏi nàng, “Đại quản sự đến hỏi nương tử, bên ngoài có nhiều người bán đồ ăn. Buổi sáng nương tử muốn ăn điểm tâm gì?”

Diệp Phù Lưu đầu óc ong ong, nhắm mắt lăn một vòng, “Đậu hũ não ngọt... nước mật...”

Chỉ vừa yên tĩnh lại không lâu, bên tai lại vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa của bé gái.

Giấc ngủ này không thể tiếp tục được nữa.

Diệp Phù Lưu che miệng ngáp, ngồi dậy, đi qua sân.

Nàng tùy ý bước ra ngoài, khoác lên người chiếc áo mùa xuân thêu hoa hạnh màu đỏ, lại mặc một chiếc váy thạch lựu dài*.

*Chiếc váy này có màu đỏ như màu lựu, không nhuộm màu khác, thường khiến người mặc trở nên xinh đẹp quyến rũ.

Màu đỏ ửng kết hợp với màu lựu đỏ quá nổi bật, dễ làm cho người ta trông có vẻ ảm đạm. Nhưng khi mặc trên người Diệp Phù Lưu, bộ trang phục rực rỡ lại trở thành điểm nhấn. Khi nàng bước ra khỏi cổng hoa, cả sân như được chiếu sáng lên.

“Có chuyện gì vậy? Mới về nhà đã không yên ổn rồi.”

——

A Đào ngồi trong hố đất của sân Diệp gia mà khóc, vừa khóc vừa nắm chặt bùa bình an.

Sáng nay, đã bị mẫu thân nhà mình thúc giục mang nước mật đến Diệp gia tặng, mẫu thân của bé đã dặn dò, “Mang theo bùa bình an đi. Diệp gia dạo này không yên ổn, đêm nào cũng có tiếng ma kêu khóc! Phải thông minh một chút, đừng đi đầu tiên cũng đừng đi cuối cùng, nhận tiền thưởng rồi nhanh chóng về nhà, cẩn thận bị ma trong nhà ăn thịt!”

Bé ghi nhớ lời mẫu thân dặn, không đi đầu tiên cũng không đi cuối cũng, chen chúc giữa ba bốn đứa trẻ, hồi hộp bước vào cửa của Diệp gia.

Tòa nhà của Diệp gia là một ngôi nhà lớn, sân rất rộng, có nhiều dây leo rậm rạp, và... rất hư hỏng.

Trước khi Diệp tiểu nương tử chuyển đến, ngôi nhà lớn này đã bị bỏ hoang không tên không tuổi hơn mười năm. Hàng xóm bốn phương tám hướng coi nó là nhà hoang không chủ, mùa đông hết củi đun thì tháo một tấm cửa ra, mùa hè nhiều muỗi thì tháo một tấm vải che cửa sổ, khụ khụ... làm sao mà không hư hỏng được.

Sân nhà đã được dọn dẹp đơn giản qua một lượt, cỏ dại cao hơn nửa người đã được cắt tỉa cách đây không lâu, chất thành đống bên tường, mùa hè cây cối phát triển mạnh mẽ, khắp nơi đều có cỏ dại chưa cắt tỉa hết.

Mặc dù tòa nhà lớn của Diệp gia có chuyện ma quái, mặc dù đại quản sự của Diệp gia mặt không biểu cảm, từ đầu đến cuối không có ý cười, nhưng người trẻ tuổi lại tuấn tú, đưa ra mức giá gấp đôi thị trường, ra tay rất hào phóng!

A Đào đổi một bát nước mật lấy tám đồng tiền đồng to và đầy túi táo ngọt, trong lòng vui như nở hoa, nắm tiền đồng trong tay đếm đi đếm lại, đếm quá say mê nên không nghe thấy Diệp đại quản sự nói gì.

Đại quản sự nói với bọn trẻ, “Nương tử nhà ta còn đang ngủ, các ngươi đừng làm ồn.” Sân mới bắt đầu sửa chữa, các ngươi theo đường cũ ra ngoài, đừng đi qua giữa chỗ đất bùn, cẩn thận dưới đất có—”

Câu nói chưa dứt, “Ối” một tiếng kêu.

Dưới đất có một cái hố.

A Đào cứ thế rơi xuống hố.

——

A Đào đang khóc lóc ở dưới đáy hố được kéo lên, bất ngờ nhìn thấy Diệp Phù Lưu, tiếng khóc lập tức ngừng lại, chỉ biết há hốc miệng ngẩn ra.

Diệp Phù Lưu tiến lại gần A Đào, đưa tay sờ vào gương mặt dính đầy bụi của bé, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng hỏi, “Sao lại rơi xuống, có đau không?”

A Đào theo bản năng gật đầu, gật hai cái rồi phản ứng lại, vội vàng lắc đầu.

Đáy hố không biết sao lại cứng như vậy. So với việc mông bị đau, ở đáy hố còn có một chuyện đáng sợ hơn.

Sắc mặt A Đào có chút hoảng sợ, chỉ vào đáy hố, “Ta nghe thấy... bên dưới có tiếng ma khóc...”

Diệp Phù Lưu: “Ồ...”

Trẻ con miệng không kín ké, nếu ra ngoài gặp bạn bè, mà lời đồn về tiếng ma khóc ban ngày lại lan ra thì không hay. Vẫn nên trực tiếp đưa bé về nhà thì tốt hơn.

Diệp Phù Lưu lau sạch mặt dính bụi bẩn của bé, từ túi của đại quản sự Diệp gia lấy một nắm táo ngọt đưa cho bé, lại từ túi của mình lấy ra vài viên kẹo, cuối cùng thêm vài đồng tiền đồng.

“Tố Thu, ngươi đưa đứa trẻ này về nhà. Ta thấy áo của đứa trẻ này bị rách, ngươi nói chuyện với mẫu thân con bé về việc bồi thường.”