Diệp Phù Lưu yên tâm, bước qua đống pháo đỏ vào trong nhà, “Ta tưởng chuyện gì. Kể từ khi chúng ta chuyển đến đây, cả thị trấn đều biết Diệp gia người ít tiền nhiều, trộm đột nhập vào nhà không có mười người cũng có tám người rồi?”
“Tên sâu mọt này lại khác.” Diệp đại quản sự nói với vẻ nghiêm túc, “Dùng một chút thủ đoạn, hắn không chịu nổi sự tra hỏi, đêm qua đã khai ra. Cướp tiền là thứ yếu, người này có biệt danh là Hổ Ma Tử, là một tên lang thang nổi tiếng ở đầu đường địa phương. Không biết đã thấy gia chủ được một lần ở đâu, từ đó không thể quên, định đêm khuya lén vào nhà để phục kích, trước cướp tiền, sau cướp sắc.”
Diệp Phù Lưu nghe mà cười. “Là một kẻ lớn gan. Tìm cách xử lý hắn đi.”
Chuyện không lớn không nhỏ, nàng không để tâm lắm, chủ đề liền chuyển, “À đúng rồi, chiếc thuyền chở gạch ngói hôm trước đã bị ta mang về. Ngươi trông chừng dỡ hàng, đừng để người nhân cơ hội lén lấy vài viên. Lôi về xem xem chất ở đâu cho hợp lý.”
Diệp đại quản sự theo lời nàng tiếp tục, “Trong nhà vừa lúc đang thiếu gạch ngói. Có thể gia cố thêm một lớp tường cho hàng rào ở sân trước, buộc tên trộm lại, cho xây hắn vào bức tường vây bên trong?”
Diệp Phù Lưu đưa ánh mắt ngạc nhiên, “Đầu óc nhanh nhạy đấy. Không không không, chúng ta là người làm ăn đứng đắn, không làm những việc kinh doanh nguy hiểm đến tính mạng.”
Chỉ vừa đến bên cửa, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bên cạnh mở ra. Gia phó* thân hình vạm vỡ đi ra.
*gia phó: người hầu.
Hàng xóm bên cạnh họ Ngụy, chỉ có chủ tớ hai người sống. Tên của gia phó rất dễ nhớ, gọi là Ngụy Đại.
Có thể bị tiếng pháo nổ làm kinh động, nghe được động tĩnh của Diệp gia trở về, khi Ngụy Đại ở nhà bên cạnh ra ngoài đổ bã thuốc, đã liếc mắt nhìn về phía Diệp gia một cái.
Diệp gia chuyển đến đây không được bao lâu, nhưng hai bên cửa sát bên nhau, là hai hộ hàng xóm gần nhau nhất trên con phố dài, lúc gặp mặt không tránh khỏi việc gật đầu chào hỏi.
Diệp đại quản sự gật đầu với Ngụy Đại, “Ra ngoài rồi?” Ngụy Đại cũng khách khí gật đầu lại, “Đổ bã thuốc.” Rồi lại khách khí chào hỏi Diệp Phù Lưu, “Diệp tiểu nương tử, thuyền thương của ngươi đã trở về? Trên đường có bình an không?”
“Đoàn thuyền vừa trở về sáng nay, trên đường an toàn.” Diệp Phù Lưu đứng bên cửa chào hỏi, “Mấy ngày không gặp, lang quân nhà ngươi có khỏe không?”
“Không tốt không xấu, cũng vậy thôi.” Ngụy Đại thở dài, cầm cái bát thuốc đã đổ hết, ảm đạm đi vào trong.
Diệp Phù Lưu có chút đăm chiêu dõi theo bóng lưng của Ngụy Đại.
“Ta nhớ trước khi đi, loáng thoáng nghe được vài câu, vị bên cạnh đã sắp không được nữa?”
Mọi người lần lượt vào nhà, Diệp đại quản sự hồi bẩm chi tiết, “Ban đầu nghe nói là không được, nhưng vài ngày trước có một lang trung lạ mặt đến, đã cứu người trở về. Giờ không tốt không xấu, thỉnh thoảng lên lầu gỗ tắm nắng.”
“Cứu trở về rồi?” Diệp Phù Lưu có chút bất ngờ, “Ta còn chuẩn bị sẵn tám đôi hàng mã người giấy, dù sao cũng là hàng xóm một thời gian, lỡ đâu người này mất đi, thì đúng lúc gửi sang bên cạnh -”
Tố Thu đi theo bên cạnh, nhanh chóng kéo tay áo nàng.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Phù Lưu, nàng ta im lặng chỉ chỉ tay lên trên.
Diệp Phù Lưu theo hướng nàng ta chỉ nghiêng đầu.
Thật là trùng hợp.
Người mà nàng định gửi người giấy vàng mã, cách một bức tường viện, đang ngồi yên ổn trong ngôi nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
Hai bức tường của Diệp gia và Ngụy gia gần nhau, giữa hai bức tường chỉ còn lại một khoảng trống một thước rưỡi. Diệp gia chiếm diện tích lớn hơn nhiều, phía bên này là đình viện thứ hai của Diệp gia, bên kia là ngôi nhà gác gỗ trong hậu viện của Ngụy gia.
Diệp Phù Lưu ngậm miệng, ánh mắt chuyển hướng, nhìn lên bầu trời.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp, nhiều mây ít gió, ánh nắng buổi sáng chiếu lên người ấm áp, không đến nỗi như giữa trưa oi ả, không ngạc nhiên khi lang quân bệnh tật bên cạnh lại ra ngoài tắm nắng...
“Hắn có nghe thấy không?” Diệp Phù Lưu hạ thấp giọng, nghi ngờ hỏi Tố Thu, “Vừa nãy ta nói chuyện âm thanh có lớn không?”
“Âm thanh của nương tử không lớn. Lang quân bên cạnh bệnh nặng, năm giác quan giảm sút, đa phần không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu. Nương tử xem, Ngụy lang quân đang nhìn về phía xa, có lẽ hoàn toàn không chú ý đến chúng ta.”
Tố Thu nói không sai. Người ngồi ở trên gác gỗ cao, ánh mắt nhìn về phía trước, vẫn luôn nhìn về chân trời xa xăm.
Diệp Phù Lưu suy nghĩ một hồi. “Người vẫn còn ngồi trên lầu, lưng thẳng, người giấy vàng mã kia chắc không cần nữa... Đổi sang gửi ít thuốc qua thì tốt hơn.”
Quyết định xong, nàng đi vài bước đến bên tường, mỉm cười với người ở trên cao, lộ ra tám cái răng trắng đều, thân thiện chào hỏi hàng xóm.
“Lang quân Ngụy gia, chào buổi sáng!”
Lang quân trên cao tắm mình trong ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng, không hề động đậy, mí mắt hạ xuống, lặng lẽ nhìn về phía tường bên này, rồi ánh mắt chuyển đi.