Cô Bé Lọ Lem Là Mạnh Mẽ Công

Chương 11

Nghe vậy, nàng miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng khi mặc thử bộ quần áo giản dị mà các nữ nông nô dệt thủ công, nàng lập tức nổi giận: “Ngươi bắt ta mặc cái này sao? Xấu chết đi được! Thật không chịu nổi!”

Nàng ghét bỏ cầm một góc tạp dề, nhìn đôi tay trắng trẻo của mình, rồi giận dữ đấm vào vai ta: “Ngươi xem này, chỉ cần chạm vào quần áo kém cỏi này, ta cũng thấy mình sắp nổi mẩn rồi!”

Ta giữ lấy cổ tay nàng, kéo đi mà không nói lời nào.

Nàng vùng vằng muốn thoát khỏi tay ta, nhưng sức nàng quá yếu, đành miễn cưỡng để ta dẫn đến bên bờ hồ.

Khi tới nơi, ta buông tay, chỉ về mặt nước trong vắt: “Tiểu thư, ngài nhìn xem.”

Trong hồ, hình bóng nàng phản chiếu rõ nét.

Một thiếu nữ đội chiếc khăn ren đơn giản, mặc bộ váy thô sơ nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên, hài hòa cùng khung cảnh đồng quê. Không trang điểm, không phấn son, nàng như hòa vào thiên nhiên, mang theo nét mộc mạc trong trẻo khó tả.

Đại tiểu thư ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn bóng mình trong nước. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt, vẻ mặt ngỡ ngàng như không tin vào chính mình.

Nhìn ta qua mặt nước, nàng hiếm hoi khen một câu: “Ngươi cũng có chút mắt nhìn đấy.”

Ta mỉm cười.

Kế tiếp, nàng phải trải qua thử thách thật sự.

Ta đưa nàng đến một mô đất cao, để nàng đứng nhìn những nông nô đang miệt mài làm việc bên bờ ruộng. Trong khi đó, nữ họa sĩ dừng tay, không tiếp tục vẽ.

Thấy vậy, đại tiểu thư bực tức từ trên mô đất bước xuống, đá nhẹ vào chân nữ họa sĩ: “Ngươi vẽ đi! Sao lại dừng tay?”

Ta đứng ở một bên, ôm bó lúa mì vừa thu hoạch, lặng lẽ nhìn màn kịch đang diễn ra.

Người nông nô mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hòa quang đồng trần.”

(Hòa quang đồng trần nghĩa là sống giản dị, ẩn mình, hòa vào cuộc sống thường nhật, không phô trương hay nổi bật.)

Đại tiểu thư cũng mỉm cười, cất giọng chế giễu: “Ngươi muốn ta hòa hợp với đám người này? Ngươi muốn ta dung nhập vào bọn họ sao? Buồn cười thật! Ta thân phận là đại tiểu thư cao quý, lẽ nào lại hạ mình như vậy? Ta chính là điểm nhấn trong đám đông, là nét chấm phá độc nhất trong bức tranh này!”

Người nông nô vẫn điềm tĩnh đáp: “Được, vậy mời tiểu thư đứng yên tại chỗ. Để chúng ta xem cuối cùng bức họa sẽ thành hình như thế nào.”

Đại tiểu thư khoanh tay, ngẩng cao đầu: “Được thôi! Nhưng nhớ kỹ, ngươi phải vẽ đúng sự thật. Nếu ta phát hiện ngươi vẽ ta xấu xí, ta sẽ chặt đôi tay của ngươi!”

Người nông nô chỉ cúi đầu, mỉm cười đáp: “Vâng, thưa tiểu thư.”

Nửa tháng sau, bức họa hoàn tất.

Đại tiểu thư ngắm nhìn, không khỏi nhíu mày.

Quả thật, bức tranh được vẽ rất đẹp, từng chi tiết đều tinh tế, nhưng có một điểm khiến nàng không vừa ý: dáng vẻ của chính nàng dường như không nổi bật giữa khung cảnh. Nàng cảm thấy bản thân chẳng khác nào một phần nhỏ bé giữa cả bức tranh.

Nàng giận dữ ném bức họa vào người ta: “Xem ngươi nghĩ ra cái chủ ý gì đây! Bức họa này, ta một chút cũng không hài lòng!”

Ta cầm lấy bức tranh, đặt sang một bên, rồi nói với nàng: “Người nông nô kia là người có kinh nghiệm vẽ tranh phong phú. Nếu tiểu thư chịu lắng nghe ý kiến của nàng, bức họa đã không trở nên như thế này.”

Đại tiểu thư giận dữ: “Nhưng nàng muốn ta hòa hợp với đám đông! Ta không cần hòa hợp với bọn họ! Đây là sinh nhật mười tám tuổi của ta, là bức họa thuộc về ta! Ta phải là tâm điểm duy nhất trong đó!”

Ta bật cười, chỉ vào bức họa rồi lấy một chiếc lá khô che đi hình dáng nàng trong tranh. “Tiểu thư, nếu nhìn như thế này, chẳng phải bức tranh trông càng đẹp hơn sao?”

Quả thật, khi hình ảnh đại tiểu thư bị che khuất, khung cảnh cánh đồng mùa thu hiện ra trọn vẹn: người lao động chăm chỉ, ánh nắng chan hòa, từng luống lúa mì vàng óng. Đó là một bức tranh đầy sức sống và ý nghĩa.

Đại tiểu thư khoanh tay, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì đây?”