Chương 6
Tối hôm qua trằn trọc hồi lâu nghĩ ra được một biện pháp vẹn toàn, thế mànhanh như vậy đã bị vạch trần rồi. Mới buổi sáng tờ giấy vẫn còn như đang nắm trong tay, giờ chính mình lại vừa bỏ thêm một cái tội trạng —- nói xạo! Gia Gia gắt gao
mà cúi đầu, lời nói dối bị vạch trần hậu quả là cái gì
nó không biết, chỉ có cắn chặt răng yên lặng chờ đợi.
Gia Vĩ cúi đầu nhìn thần sắc kinh hoàng
của Gia Gia, trong ngực
vô cùng đau đớn. Từ trường học nhìn thấy Gia Gia chạy
vội đi, có một khắc, trái
tim
Gia Vĩ trầm
xuống. Ngay cả chính mình cũng nói không rõ
đây cái loại này cảm nhận
gì nữa, chỉ biết là hoàn toàn không thể tiếp nhận! Lập tức lái xe đuổi theo. Anh phải biết, rốt cuộc là cái gì đã dắt hồn Gia Gia
đến mức
không dưới
vài lần nói xạo lừa gạt anh.
Lại nhìn thấy hài tử đơn bạc hai tay gắt gao mà cầm lấy lan can, cố gắng kiễng mũi chân hướng về
trong song sắt
kia
thế giới vũ đạo xinh đẹp nhìn, Gia Vĩ khó chịu lấy tay ngăn chặn cái mũi. Nơi nào đó rất chua xót, không dễ chịu chút nào. Đây là nguyên nhân ư, anh không thể cho lời nói ra khỏi miệng.
Gia Vĩ tại trước mặt Gia Gia
ngồi xổm xuống, kéo tay nó.Đôi tay bởi vì cầm lấy song sắt mà lạnh lẽo. Gia Vĩ đem hai bàn tay dài nhỏ kia
ủ
ấm trong tay mình, ngẩng đầu nhìn nó thanh âm có chút khàn khàn: “Xin lỗi, Gia Gia.”
Cảm thấy thật có lỗi bởi vì không nghĩ tới
hài tử tối qua vì mình ghi ngờ
mà khổ sở, hôm nay
anh xin lỗi là
cũng là
vì áy náy từ tận đáy lòng.
Gia Gia nửa giương miệng, kinh ngạc
nhìn nam nhân cao lớn như bức tường
ở trước mặt mình
cúi người, chậm rãi được ngồi xổm xuống, ôn hòa thấp giọng mà vừa nói xin lỗi. Nhất thời có điểm phản ứng không lại.
Tại sao xin lỗi? Là mình tại lừa gạt anh hả! Tại sao anh không tức giận? Gia Vĩ không có nói nữa, đứng lên, một tay ôm Gia Gia
đặt lên
vai đi
đến phía trước. Phía trước vốn là thông hướng cử lớn phòng
vũ đạo. Lĩnh hội được
ý tứ của
Gia Vĩ, Gia Gia cơ hồ theo bản năng
lui về
phía sau né tránh. ”Không….”.
Nó được xem là tốt rồi, ta không thể vào đi, nơi này không thuộc về nó.
Gia Vĩ gắt gao mà ôm nó, mỉm cười nhìn
đôi mắt như con mèo nhỏ
kinh hoảng
đáp lại bằng
hai
ánh mắt ôn
nhu: “Vào đi thôi, anh biết
em thích.” Sau đó là cánh tay mạnh mẽ
ôm lấy, Gia Gia cố lấy dũng khí vượt cánh cửa— phòng học vũ đạo Minh Hà.
Phòng vũ đạo rộng lớn mở ra sau cánh cửa, ánh sáng lưu loát
cùng âm nhạc dập dìu
theo từng mũi chân
đáp
ở
trên mặt sàn êm ái tất cả thanh âm thoáng một cái ập vào trước mắt.
Gia Gia như là phiến đá đứng giữa thông đạo đến một thế giới tuyệt vời, nới rộng ra hai tròng mắt ngạc nhiên
hết cở mà
nhìn. Đang ở phía trong cánh cửa là một bọn nhóc đang luyện tập
ngừng lại nhìn
Gia Gia, rồi cũng mỉm cười.
Có mấy cô bé
hoạt bát còn len lén vẫy tay với nó, rồi lại vui sướиɠ
tươi cười. Chính là mỗi ngày chuẩn bị tập múa sẽ
xuất hiện, ngoài cửa sổ nhìn quanh sẽ thấy một
nam hài lén lén nhìn vào, cũng
đã sớm rất quen thuộc rồi, mọi người cũng thói quen có nó tại ngoài cửa sổ bên cạnh.
Đang
hướng dẫn vũ đạo, Minh Hà ngừng lại, tươi cười đi tới nhìn Gia Gia: “Biết không? Ta
một mực chờ em tiến vào. Hoan nghênh ngươi, hài tử! ” Đối mặt là người thầy
ôn nhu xinh đẹp, Gia Gia giương miệng nói không nên lời, thật sự là cổ quái, rõ ràng không khó bước qua, cũng rất muốn khóc.
Gia Vĩ
quan sát
một chút bên trong có
một số
người
đang
múa
là một đám
hài tử
ngang ngang nhau, có điểm lo lắng, liếc xem Gia Gia một chút. Những hài tử này đại khái
từ rất sớm
đã
bắt đầu luyện tập vũ đạo rồi đi? Gia Gia đã 14 tuổi rồi, nó có thể được không?
“Thầy Minh Hà,
Gia Gia
bây giờ bắt đầu luyện vũ đạo, có phải hay không quá muộn rồi?” Gia Vĩ nói ra
suy nghĩ
của chính mình. Minh Hà cười: “Nếu như đi theo vũ đạo chuyện nghiệp, 14 tuổi
không phải
là tốt nhất. Nếu như
đam mê và yêu
thích vũ đạo, nhận thức niềm vui thú từ vũ đạo, bất cứ tuổi nào
cũng không phải là muộn.”
Trong lòng gắt gao mà ôm đôi giày cùng y phục dành cho vũ đạo, đã về đến nhà rồi
vẫn là
không nỡ buông. Cẩn thận vuốt ve như bảo bối
trong lòng, mong
ước ngày đêm để ở trong lòng giờ thực hiện được rồi,lại có điểm khó tin.
Từ ngày mai bắt đầu, có thể quang minh chính đại tiêu sái tiến vào
phòng học vũ đạo
rồi! Gia Gia gắt gao mà
cắn
môi, ức chế không được vui mừng lặng lẽ, ở khóe mắt mi bất chợt
long lanh.
Gia Vĩ trìu mến nhìn nó, vuốt ve mái tóc nâu
nhạt mềm
mượt khác xa ngày mới gặp, cười nói: “Đi mặc vào anh xem!” Gia Gia lập tức đỏ mặt, cắn môi gật đầu,chạy như
bay đến trong phòng chính mình đóng cửa lại. Gia Vĩ buồn cười nhìn nó, đợi hồi lâu cũng không thấy đi ra. Tiến tới gõ cửa, cười trêu
nói: “Tân nương tử trang phục có hảo hay không? Ra đi!”
Cánh cửa “cạch” mở ra, Gia Gia đứng ở cửa hai viên bi tròn gương lên trừng anh. Gia Vĩ mi the thé nhảy một chút, Gia Gia bỏ đi
bộ
áo quần
rộng thùng thình, thay vào
đó là bộ
đồ màu
đen bó
sát
dành
cho luyện tập đang gắt gao
ôm lấy cơ thể còn ngây ngô, lại hiện lên những đường nét tinh tế của người thiếu niên.
Cổ cánh tay, cái
eo nhỏ, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp, so với những hài tử trong phòng vũ đạo có vẻ còn xuất sắc hơn! Gia Vĩ cười thầm chính mình bất công, rốt cuộc hài tử nhà mình thật là tốt mà!
“Thật là đẹp mắt! Gia Gia, hảo hảo luyện, ca ca chờ có một ngày ngồi ở phía dưới sân khấu nhìn em nhảy múa.” Gia Gia đỏ mặt, co quắp bàn tay mà
xoa xoa. Anh là ca ca, anh
sẽ cố gắng làm hết những gì ca ca có thể làm.
Từ ngày đầu tiên Gia Gia chưa một lần gọi anh là “
ca ca”
giờ: “
Ca ca, xin lỗi. Cám ơn anh”.
Gia Gia đột nhiên hướng về phía Gia Vĩ thật sâu mà cúi đầu. Gia Vĩ lại càng hoảng, một
bên đem Gia Gia
kéo đứng lên. Tâm can đau nhức khó chịu, lúc nào em mới có thể chính thức tiếp nhận anh, đem anh làm làm ca ca đây? Hướng nhà người khác đệ đệ
đều
giống nhau, cứ tự nhiên mà làm nũng vui đùa vô
tư cũng
không
cần bởi vì cảm ơn mà cúi đầu với anh trai.
Cười xoa nắn tóc Gia Gia: “Đồ ngốc, đừng quên anh là ca ca của em!” Đột nhiên nhẹ nhàng địa thở dài: “Tiếng ca ca khó kêu đến như vậy sao?”
Bị bàn tay to lớn ấm áp
vuốt ve, Gia Gia chớp chớp lông mi thật dài, cố gắng nghĩ muốn mở miệng. Rốt cục hay là không có nên
lên tiếng. Gia Vĩ cười ôm vai nó: “Hảo, đến trong phòng em xem một chút, anh cũng muốn thêm một điểm đồ vật trang trí.”
Vai bị ôm có cảm giác tê dại, như là có vật gì từ trên vai nhè nhẹ được truyền tới tâm. Như là ấm áp, hoặc như là ngọt, dù sao rất khoái nhạc. Gia Gia lặng lẽ hướng Gia Vĩ bên người nhích lại gần tý nữa.
Hẳn là tại trong phòng ngủ tưởng tượng một mặt gương, là
cần thiết cho
Gia Gia ở nhà luyện tập. Còn muốn không gian rộng rãi.
Nói chỉ là
bố trí lần nữa những đồ trong phòng
đã bài biện sẵn.
Nhưng nói thì như vậy nhưng lại
đem phòng lắp đặt thêm một chút, trang trí căn phòng xinh
đẹp hơn chút nữa lại
mua chút đồ dùng thích hợp cho Gia Gia. Nhưng bố trí thành phong cách gì
đây? Gia Vĩ tự hỏi, Gia Gia hưng phấn tại trước mặt
anh di chuyển.
Gia Vĩ đánh giá kỹ mặt tiền vách tường, nói: “Gương nhân tiện
đặt
ở chỗ này đi? Không gian còn có thể, gương muốn bao
nhiêu lớn đây?”
Gia Gia mở ra song chưởng tại trên tường so vẽ, vui vẻ mà nói: “Muốn so với
em cao, muốn như vậy, như vậy, lớn như vậy!”
“Thử so với cái nào xem ?”
“Muốn muốn muốn, muốn cùng trong phòng vũ đạo giống nhau như đúc ấy!”
Gia Vĩ cười nói: “Sau này em có thể ở nhà mỗi ngày luyện vũ trong phòng
rồi, chỉ là dưới lầu không nên đánh chiếm hết luôn.” Gia Gia vui vẻ cười ha hả, líu lo– tiếng cười thanh thúy dễ nghe.
Gia Gia cười, cười ra tiếng ngọt ngào. Vốn là lần đầu tiên nghe được nó tiếng cười, Gia Vĩ nhẹ nhàng thở dài, vì tâm lý như vậy khó có thể nói ra những vui mừng cùng thỏa mãn.
Gia Gia là một
mình
dãn chân ở trong góc, cô đơn nhìn mọi người hoặc tách ra hoặc tổ hợp luyện tập. Ưu nhã
lại giống như quỷ quái trong các
động tác
vũ, âm nhạc tựa như truyên thiên đàng vọng xuống. Nhưng là tới nơi này đã một tuần rồi, mỗi ngày trừ ra đè chân khom lưng, chính là không dứt ra được những bước
luyện tập cơ bản. Lúc nào mới có thể như bọn họ giống nhau chính thức nhảy múa đây!
Một tay đặt tại trên lưng Gia Gia, tay kia dùng sức
đưa
cong mũi chân lên. Gia Gia nhân tiện cảm giác được từ bắp đùi cho đến mũi chân
đều
đau nhức.”Chân
đặt đúng vị trí, tận lực đẩy
ra ngoài. Thắt lưng không nên cong, ngực bụng quan trọng hơn dán sát vào chân.”
Gia Gia nhè nhẹ hô hấp, đau ah! Minh Hà ôn hòa vỗ vỗ nó: “Gia Gia, luyện vũ đạo trọng yếu nhất địa chính là
động tác
cơ bản. Qua không được cửa này
thì không tiến vào cánh cửa vũ đạo. Một người vũ công, huấn luyện bài tập cơ bản sẽ đi theo cả đời. Gia Gia, vũ đạo rất khổ, em có thể kiên trì sao?”
Gia Gia cắn chặt môi, dùng sức gật đầu.
Gia Vĩ từ trên xe xuống, gió đêm mát mẻ thổi qua, cảm giác tốt hơn nhiều. Mới vừa rồi
tại yến hội uống rượu có chút nhiều, bất quá cũng không quên trên đường về mua một phần xoa thiêu bao (bánh bao nhân xá xíu). Gia Gia thích ăn. Gần đây tiểu tử kia sức ăn tăng, xem ra luyện nhảy múa cũng là rất có lợi, có thể trở thành thể dục rèn luyện.
Chậm rãi lên lầu, ấn vang chuông cửa. Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng bước chân vui sướиɠ chạy ra, cánh cửa mở ra rồi, mặc nhất kiện y phục
màu đen T-shirt(áo phông
nam lớn) Gia Gia cười mễ mễ đứng ở cửa.
“Anh(cách xưng lịch sự ko phải là anh trai)
đã trở về?”
Gia Vĩ buồn cười trên dưới nhìn nó, nhất kiện rộng thùng thình màu đen, trước ngực hình
một người thật to đang múa. Hạ thân chỉ có
tiểu khố (underwear) bị che nhìn như có như
không đã
nhanh chân chạy đến mở cửa.
“Em hiện
tại làm gì? Mặt sao hồng như vậy!” Gia Vĩ đầu ngón tay một chút vuốt cái trán.
Gia Gia hắc hắc cười: “Mới vừa tắm rửa xong,
trong khi chờ
anh trở về
nên
luyện chốc lát!”
Gia Vĩ cười, một bên tay xoa thiêu bao
giao cho Gia Gia, vừa nói: “Như vậy khắc khổ a? Cẩn thận một chút, đừng luyện được quá không tốt. Ăn một chút gì nhanh lên ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy
sớm.”
Gia Gia đem cái mũi tại
trên túi
ngửi ngửi rồi
đặt lại xuống dưới, xoay người ngồi ở bên người Gia Vĩ: “Hôm nay thầy khen ngợi
em đấy, thầy giáo nói cơ thể của
em kỳ thật vốn là rất không tệ,
em tiến bộ rất
nhanh đấy!
Em không có cơ bản, sẽ so với người khác càng khắc khổ luyện tập mới có thể theo được. Bây giờ thắt lưng cùng chân cũng so với trước kia hảo rất nhiều, không tin
anh xem xem!”
Gia Vĩ cười niết mũi nó: “Hảo ~~ ”
Gia Gia lập tức đứng lên, mũi chân vừa trượt, thuận thuận đương đương dựng thẳng
đáp hạ tới
trên sàn nhà. Sau đó một người trước đè chân, ôm lấy mũi chân một bên, thân thể ngửa mặt nằm ở trên sàn nhà thượng. Sau đó sườn xoay người,song chưởng duỗi ổn định thân thể, một chân chậm rãi khuất đứng lên, nâng cơ thể
lên.
Cái
áo T-shirt vừa
bị hắt lên, để lộ cái bụng tuyết trắng
tròn tròn cùng tiểu khố. Một chân thon dài chậm rãi giơ hướng đỉnh đầu,
tiểu khố
màu trắng vừa có chút mà hiện ra ở trước mắt. Gia Vĩ đột nhiên cảm giác được cùng với say rượu có điểm giống, trên lưng mồ hôi nóng như châm chọc mà tiết ra.
Đây là làm sao vậy, tâm lý loạn thất bát tao không an ổn. Gia Vĩ nghĩ muốn chuyển con ngươi không xem, nhưng là thân thể cùng tuyết giống nhau nhân tiện nằm ở bên chân, nghĩ muốn không xem cũng khó.
“Anh xem, em có thể giơ lêи đỉиɦ đầu rồi, không cần tay kéo!” Hai cái đùi hoàn toàn mở ra, thẳng tắp thon dài, đường nét lưu loát.
“Hảo, thật tốt.” Gia Vĩ mồ hôi ra càng nhiều.
Gia Gia cũng rất hài lòng biểu hiện của chính mình, buông chân bò lên. Gia Vĩ không tự giác mà nói.
“Em giúp
anh mà bề bộn, anh
thấy thắt lưng còn chưa đủ hảo, anh giúp.” (lợi dụng >_