Chương 5
Gia Gia vừa ra khỏi trường, không bước đi mà cứ đứng tần ngần mãi không biết làm sao…“ Có nên đến đó hay không đây?Hôm qua Gia Vĩ đã rất tức giận rồi, hôm nay lại về trễ lỡ đâu anh ấy mà
biết mình nói dối thì……..nhưng cái kia quả thực rất là hấp dẫn!”
Suy đi nghĩ lại một hồi vẫn không chống nổi ham muốn trong lòng, Gia Gia quay lưng bước đi về phía con đường kia……
Thời gian chầm chậm trôi đi, bầu trời ngày mỗi tối đen…Gia Vĩ ngồi trên ghế nhấp nhỏm không yên, mỗi lần cây kim trên đồng hồ đeo tay của anh nhúc nhích là ruột gan của anh nóng như lửa đốt… Thật ra Gia Gia đã đi đâu?????
Gia Gia nhìn hàng dài xe đang kẹt cứng mà đổ mồ hôi hột, ngực như phát hoả….Tất cả cũng tại nó mà thôi! Cứ nghĩ hôm qua Gia Vĩ vừa hạch hỏi thì hôm nay sẽ không có chuyện gì nên mới đi xem cái kia, mới đầu chỉ nghĩ xem khoảng nửa tiếng rồi về, ai nghĩ càng xem lại càng say mê mà quên giờ giấc để bây giờ…….
Xe vừa dừng lại Gia Gia đã vội vàng chạy cắm đầu cắm cổ, va vào bức tường khiến cổ tay bị trầy một đường lớn, đau muốn chảy nước mắt cũng không dám ngừng chạy, lòng chỉ mong nhanh nhanh về trước người kia…
Đứng thở hổn hển trước cửa nhà, đang sửa sang lại tóc tai, quần áo thì trong nháy mắt nó đã thấy cái xe màu đen quen thuộc …
Xong! Thế là xong! Thế là anh ấy
đã trở về! Hẳn là anh đang tức giận lắm … bây giờ biết phải làm sao đây? Phải giải thích thế nào đây??? vừa ngước nhìn ánh đèn qua cửa sổ vừa ngẫm nghĩ…
Lắng nghe tiếng chân chậm rãi ngoài cửa, tiếng mở khoá lách cách vang lên, Gia Vĩ không kiềm được mà thở dài nhẹ nhõm, yên tâm “ Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”
Gia Gia như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa, nheo nheo mắt tìm kiếm…chợt thấy Gia Vĩ ngồi ngay ghế sô pha, áo khoác vắt ngang thành ghế, khoanh tay chăm chú nhìn anh.
Trái tim Gia Gia như ngừng đập một nhịp, tay cầm chặt túi xách mà đứng yên…. Gia Vĩ đứng dậy đi về phía anh, cúi người nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm khắc hỏi “ Gia Gia, nói anh nghe nãy giờ em đã đi đâu?”
Gia Gia hoảng sợ nhìn anh, miệng há ra nhưng chẳng nói nổi lời nào…
Giọng của Gia Vĩ càng ngày càng trầm thấp “Gia Gia không được nói dối! Nói cho anh biết mấy bữa nay tan học em đã đi đâu đến giờ này mới về nhà? Em đi đâu? Với ai?”
Gia Gia càng hoảng sợ hơn, cố sức nắm chặt túi xách để trấn tĩnh, đôi môi vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch.
Trước thân hình to lớn tựa một bức tường của Gia Vĩ, Gia Gia cảm thấy như bị bức bách, không còn không khí để thở…
“ Tôi không làm gì xấu cả!”- nó cúi gằm đầu nhìn xuống dưới chân, cố gắng cứng giọng trả lời.
Gia Vĩ thở dài thuyết phục “ Nếu như tuổi trẻ ai cũng có thể phân biệt chuyện nào tốt chuyện nào xấu thì đã không có biết bao người hối hận những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình. Gia Gia, nếu em cho rằng em không làm chuyện xấu, cũng chẳng làm gì sai vì sao em lại không nói rõ ra? Vì sao em phải nói dối? Em có biết rằng ngày nào em cũng về trễ thế này làm anh lo lắng lắm không?”
Gia Gia nghe Gia Vĩ nói, trong lòng tựa như có gì xé nát, đau nhói… ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt trong vắt ánh lên nét lạnh lùng tổn thương.
“ Thì ra anh ta cũng như những người khác xem nó là thằng nhóc ngu ngốc không biết gì, tất cả những chuyện nó làm đều là sai trái cả! Ha! Đúng là nó ngu ngốc thật! Nó ngốc mới đi tin tưởng anh, cho rằng anh hiểu nó, cho rằng anh không giống những
người kia.”
“Tôi không làm gì xấu cả!” Gia Gia bướng bỉnh lập lại. Gia Vĩ nghe giọng nó mà thấy đau lòng, cố gắng kiềm chế tâm tư, nhỏ nhẹ nói “ Được rồi, em đã nói thế thì anh tin. Nhưng em nên nhớ làm gì cũng phải chú ý trước sau, tập trung cho việc học. Em có hiểu không?”
Gia Gia cắn môi im lặng không trả lời… không để ý, Gia Vĩ tiếp tục nói: “ Anh có việc phải quay lại công ty, không cùng em ăn cơm được. Đồ ăn anh đã dọn sẵn trên bàn, em vào thay đồ rồi ra ăn để còn học bài nữa, ha.”
Gia Vĩ rời đi… Gia Gia im lặng về phòng, không thèm mở đèn mà đến bên giường ngồi lặng lẽ, không khí xung quanh tựa như đông lại, cơ hồ không thể thở…
Thật lâu sau đó, nó lặng lẽ cầm lấy chiếc khăn choàng cổ nằm dưới chăn lên nhìn ngắm, vuốt ve rồi cất giọng nho nhỏ như nói với chính mình.
“Anh đã không tin tưởng nó thì nó có giải thích thế nào hắn nhất định cũng sẽ không tin! Đối với anh ta cũng
chỉ như một con chó nhỏ đáng thương cần anh nuôi dưỡng nhưng anh không biết rằng chó con cũng có bí mật riêng của nó mà không thể cho chủ nhân biết được.
Nó biết thân biết phận của mình, biết rằng mình sẽ không bao giờ với tới nhưng biết phải làm sao đây? Thế giới ấy như xứ sở thần tiên kỳ diệu cứ cuốn hút lấy nó… Nó chỉ dám đứng từ xa mà chiêm ngưỡng mà say mê… Chuyện như thế bảo nó
sao có thể nói với anh?”
……..
Gia Vĩ lòng dạ rối bời không làm được việc gì ra hồn, anh như bị ám ảnh bởi đôi mắt lạnh như băng đầy tổn thương mà Gia Gia đã nhìn mình.
Lúc nãy dù anh có nói gì đi nữa nó bé cũng chẳng chịu nói nửa lời, thật là nhớ dạo trước cùng nó nắm tay đi mua sắm, cùng nhau ăn uống, nói chuyện, lại được chờ cửa khi đi làm về…..
Ân, thực vui vẻ làm sao! Thế mà bây giờ nó lại nhìn anh bằng đôi mắt ấy, anh cảm giác như nó lại trở thành con người ngày trước, ý nghĩ này làm trái tim anh như hoá đá!
Có phải chăng là do anh quá nhạy cảm? Nói cho cùng Gia Gia cũng vẫn là một tiểu hài tử ham chơi quên giờ giấc là chuyện bình thường.
Huống chi nó lại là người rất nhạy cảm, hay bị tác động. Thật là, có hay không anh đã tổn thương đến nó? Bây giờ anh biết phải làm sao?
Gia Vĩ nôn nóng đi qua đi lại trong phòng làm việc. Kể từ bao giờ anh lại quan tâm lo lắng cho Gia Gia như thế này? Gia Vĩ chê cười chính mình vì suy nghĩ đó, đứng im giữa phòng, mím môi cười khổ…
Lần thứ hai quay về nhà thì trời đã rất khuya, anh sợ đánh thức Gia Gia nên tự mình mở cửa. Phòng khách vẫn còn sáng đèn, Gia Gia đang ngủ gục trên bàn, chén dĩa vẫn còn đấy, có vẻ như nó đợi anh về dùng cơm…
Dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc nâu trải xuống cổ tay toả ra một hương thơm ngọt ngào dễ chịu. Trong lòng anh tràn đầy cái cảm giác chua xót khó tả…
Sợ làm nó giật mình tỉnh dậy nên anh nhẹ nhàng ẵm Gia Gia về phòng. Nhìn người đang say ngủ trên tay mình, đôi má ửng ửng hồng, đôi môi nhỏ khẽ mở… Gia Vĩ không dám thừa nhận, nhưng trong một khắc nào đó tâm tư anh xao động muốn đặt lên đó một nụ hôn.
Gia Vĩ cẩn thận đặt Gia Gia xuống giường, kéo chăn đắp lại. Bàn tay anh khẽ khàng vuốt lên mái tóc, rơi xuống đôi mắt xinh đẹp đang mê ngủ, Gia Vĩ thầm thì “ Gia Gia, anh xin lỗi” rồi tắt đèn, bước ra…
Cửa phòng vừa đóng lại, Gia Gia đã mở choàng mắt, gương mặt bừng đỏ, trống ngực đập loạn xạ… Thật ra ngay từ lúc Gia Vĩ ẵm nó lên thì nó đã tỉnh ngủ rồi, đến giờ tim nó vẫn như một chú tiểu thỏ tử đang nhảy….
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai ôm lấy nó, càng chưa từng bị ôm trọn trong lòng ngực ai đó như vậy… hơn nữa… hơn nữa rất ấm áp! Rất thích, rất dễ chịu… được đôi tay kia ôm ấp quả thực rất ấm áp và thoải mái!
Những chỗ trên cơ thể tiếp xúc với anh đều trở nên nóng bừng bừng, tâm tư tán loạn bất an cùng kích động…. Gia Gia muốn khóc a. Trời ạ! Nó nhất định đã bị điên rồi! Sao có thể chỉ vì được anh ôm mà lại có cái cảm giác này???
Ánh mặt trời chói rọi cả căn phòng làm Gia Vĩ giật mình tỉnh giấc, vội vàng cầm đồng hồ lên nhìn. Đã trễ thế này rồi sao?
Giờ này chắc là Gia Gia đã đi học rồi nhưng sao hôm nay nó lại không kêu anh dậy nhỉ?
Xoay người bước xuống giường, đi đến mở cửa phòng nó chợt nhìn thấy một mảnh giấy nằm trên mặt đất… Là của Gia Gia viết lại cho anh “ Tôi sẽ không như vậy nữa, anh đừng lo lắng. Tôi chẳng làm gì xấu đâu.”
Gia Vĩ gấp tờ giấy lại, thở dài buồn bã… Hài tử này vì sao lúc nào cũng khiến anh thấy chua xót, đau lòng như thế?
Gia Vĩ bàn giao công việc lại cho người trợ lý, chưa đến 4 giờ đã vội vội vàng vàng lái xe đến trường Gia Gia tính gây bất ngờ cho nó.
Sau đó anh sẽ dẫn nó đi ăn uống, mua sắm. Mua sắm? Nghĩ đến là Gia Vĩ đã thấy vui, môi vô thức mà nở một nụ cười. Anh nhớ rằng Gia Gia rất thích những thứ nhiếu màu sắc, lấp la lấp lánh.
Đôi khi chỉ cần nhặt được một viên bi thôi mà nó đã mừng rỡ, cất kỹ vào trong ngăn tủ cứ y như là cất giữ một bảo vật vậy. Hôm trước cùng nó đi ngang một cửa hàng bán đồ trang trí, đôi mắt nó sáng rực cứ đứng nhìn mãi không chịu rời đi.
Khi ấy nếu không phải vì có một đám nữ sinh đứng đó nhìn nhìn ngó ngó thì Gia Vĩ đã mua cho nó rồi… Thể nào hôm nay anh cũng dẫn nó đi mua cho bằng được!
Đậu cách xa cổng trường một khoảng, nhìn lại đồng hồ thấy vẫn chưa đến giờ tan trường, Gia Vĩ ung dung ngồi trên xe chờ đợi…
Chỉ ít phút sau anh đã thấy dáng Gia Gia cùng với người nào đó từ trong sân chạy ào ra, hình như họ đang chạy đua thì phải. Gia Vĩ chưa kịp mở cửa xe gọi thì phát hiện Gia Gia chạy về phía một con đường lạ không đi về nhà, nụ cười trên môi anh nhạt hẳn “ Em đi đâu?”
Gia Gia cắm đầu cắm cổ chạy mải miết, trong lòng thầm nghĩ “ Nhanh, phải thật nhanh. Từ trường đến nơi đó mất khoảng 8 phút, ta đứng xem chừng nửa tiếng rồi chạy ra bến, đón xe buýt về nhà là kịp, anh ấy
sẽ không phát hiện được. Ai da, ta cần nhớ kỹ là chỉ được xem có nửa tiếng thôi, nếu mà quên giống hôm qua thì…..”
Tới rồi! Vừa kịp lúc! Tiếng nhạc êm dịu vang lên, những động tác duyên dáng, uyển chuyển, những cú nhảy cao đòi hỏi nhiều kỹ thuật…. tất cả đều khiến nó say mê, ngẩn người ra nhìn ngắm…
Bên trong thầy giáo đang ôn lại cho lớp động tác ngày hôm qua vừa học, Gia Gia cố gắng quan sát, ghi nhớ trong lòng. Hằng ngày nó đến chỗ này đứng học lén rồi về nhà tự tập luyện một mình.
Không có gương thì nó nhìn vào cái bóng của mình phản chiếu trên tường, không có nhạc thì nó tự mình đếm nhịp mà thầm ước ao sẽ có ngày mình được mặt cái bộ đồng phục kia, được nhảy múa trên cái bục gỗ kia, được…… nhưng…. Gia Gia khổ sở thở dài….
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới đây mà đã nửa tiếng rồi…ah vậy là hôm nay nó không thể xem thầy dạy động tác mới rồi! Gia Gia lòng thầm luyến tiếc xoay người bước đi… Bỗng giật mình!
Một bóng người to lớn đang chăm chú nhìn….. Gia Gia hết hồn hoảng sợ lùi về đứng dựa lưng vào lan can, không nói nổi một lời, chỉ biết căng tròn đôi mắt nhìn anh. Gia Vĩ – Anh ta đứng đó tự bao giờ???