Đài khí tượng Hồng Kông đưa tin cơn bão thứ năm năm nay "Báo Đen" sẽ đổ bộ cực mạnh vào duyên hải Nam Bộ cuối tuần, toàn bộ Khu vực Vịnh lớn (*) ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng, Hồng Kông là khu vực chịu thiệt hại nặng nhất.
(*) Khu vực Vịnh lớn (Greater Bay Area), kết nối Hồng Kông, Macau và 9 thành phố ở phía Nam Trung Quốc.
Đám công tử từ trước đến nay biết đều hưởng thụ nhất, họ đã sớm bay tới bên kia Thái Bình Dương để nghỉ phép hòng tránh cơn bão này.
"Trang tiên sinh, nước ép cà rốt của anh."
Nữ phục vụ da trắng mặc đầm maxi hoa lá đội mũ cói bưng tới một ly thức uống decor tinh xảo, đầy ắp đá viên, màu cam ấm áp rất hợp với màu nắng chiều.
Trang Thiếu Châu ngồi dậy, lịch sự nói cảm ơn, nữ phục vụ mạnh dạn liếc mắt đưa tình với anh.
Người đàn ông hút xì gà kế bên nhìn ly nước ép trái cây đầy vitamin này, trêu chọc nói: "Sao gu Trang thiếu khỏe mạnh vậy? Chẳng phải đây là bé thỏ trắng thích ăn cà rốt à."
Một người bạn tốt khác cười bảo, "Tao thấy nói A Châu chuyên ăn bé thỏ trắng nghe còn lọt tai hơn đó."
Trang Thiếu Châu không thèm để ý lời chọc ghẹo này, thả lỏng tựa vào ghế sô pha, hai chiếc chân dài gác lên nhau, như đang suy tư gì đó, sau đó anh nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện được, bưng ly nước ép cà rốt nọ lên.
Cũng không cảm thấy khó uống chỗ nào, nó là một hương vị vô cùng khỏe mạnh và tự nhiên, vì sao lại có người không thích nhỉ? Sau khi đặt ly nước ép cà rốt xuống, anh không chạm vào nó nữa, cho nhân viên phục vụ cầm đi, đổi một ly Whiskey.
Trịnh Khải Quân nhìn ra đầu mối, đến kiếm Trang Thiếu Châu uống rượu, "Mày nghĩ gì thế, hồn bay mất tiêu luôn rồi."
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ hiển nhiên sâu đậm hơn tất cả đám bạn xã giao ở đây, lúc trò chuyện cũng chẳng có kiêng kỵ gì.
Trang Thiếu Châu chạm ly rượu với đối phương một cái, chất lỏng màu hổ phách lóe lên tia sáng óng ánh, rọi lên ngón tay dài khớp xương rõ rệt trông hơi cứng và lạnh, trên mu bàn tay có vài gân xanh nhô lên, trải dài lên tới cẳng tay, lại bị ống tay áo che khuất, khá là gợi cảm.
Trang Thiếu Châu nuốt ngụm chất lỏng đốt cháy yết hầu mình, "Ngày mai tao về Hồng Kông trước, tụi bây cứ việc chơi tiếp, hóa đơn cứ ghi cho tao."
Chiếc du thuyền siêu cấp này là thứ mà Trang Thiếu Châu vung thật nhiều tiền mua được, hàng năm được quản lý bởi một câu lạc bộ du thuyền chuyên phục vụ cho mấy ông trùm ở Nam California, có điều nó được đăng ký dưới danh nghĩa người khác, để kín tiếng nên nói là bạn thôi.
Trịnh Khải Quân không biết anh kín tiếng làm chi. Một người như anh, ngồi yên đó uống nước ép cà rốt khoái khẩu của mấy bé thỏ trắng vẫn có một quý khí lỗi lạc, trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Hồng Kông mấy nay đang bão, máy bay chưa chắc có thể hạ cánh, mày về đó chung vui làm gì?" Trịnh Khải Quân cảm thấy anh bị thần kinh, người đòi đến California nghỉ phép là anh, bây giờ người phủi mông rời đi cũng là anh.
"Chuyện gia đình." Trang Thiếu Châu nói qua loa.
Trịnh Khải Quân suy nghĩ mấy giây bèn cười một tiếng, đè thấp âm lượng: "Là hôn nhân đại sự nhỉ? Nghe nói Thái hậu nhà mày quyết định giùm mày em gái của Trần Bắc Đàn. Trần Bắc Đàn cũng không phải hạng lương thiện gì, rất bao che khuyết điểm, mày cẩn thận gặp xui xẻo đó."
Trang Thiếu Châu hững hờ cong khóe môi, "Anh ta không phải hạng người lương thiện thì ai mới phải? Tao tìm em mày tao mới gặp xui xẻo đấy."
"Má nó mày đang nói tiếng người à!"
"Em gái của Trần Bắc Đàn?" Bên cạnh có một chàng công tử cách gần nghe được đôi câu, ngay tức thì có hứng thú, gần đây tin đồn về vị Trần tam tiểu thư này ở đâu cũng có, muốn không để ý cũng khó.
"Thì là Trần Vi Kỳ đó! Mấy con đàn bà này, con nào con nấy cũng vây quanh nam minh tinh, ngày nào cũng chạy theo sau đít tiểu bạch kiểm, vừa dính người lại chịu bỏ tiền, không sợ bị mất giá gì hết trơn, nghe đâu Trần đổng đang đôn đáo khắp nơi tìm vị hôn phu cho ả ta."
Gã đặt mình vào vị trí ex của người đã nɠɵạı ŧìиɧ với nam minh tinh, càng cảm thấy phẫn uất hơn, không hề chú ý áp suất không khí chung quanh đã giảm, "Chẳng phải đây rõ ràng là đồ si đa à, nếu không nhìn địa vị nhà ả thì ai thèm ——"
Lời còn chưa dứt, một ly rượu mạnh giội thẳng tới, gã kêu thảm một tiếng, bụm mắt lại.
Boong tàu sôi nổi lập tức lặng ngắt như tờ.
Trang Thiếu Châu bình tĩnh bỏ ly rượu xuống, đi đến trước mặt gã đàn ông, giơ tay bóp mặt gã. Lúc cánh tay phát lực, cơ bắp cuồn cuộn suýt như muốn căng rách đai đeo giữ tay áo bằng da.
Đây là lực cánh tay rèn được từ việc lái thuyền buồm và leo núi quanh năm suốt tháng, nào phải trò mèo dưỡng được từ phòng gym, chỉ là sự bạo lực và vô độ này không quá phù hợp với điệu bộ nhã nhặn thường ngày của anh.
Trang Thiếu Châu ôn hòa nhìn gã đàn ông mặt mày đã đỏ lét trước mặt, giọng điệu rất lãnh đạm: "Mày là hàng nát từng bị mấy cô chơi rồi? Dane, miệng sạch sẽ chút, phải tôn trọng phụ nữ chứ."
Sau khi anh buông tay, trên mặt gã đàn ông có hằn hai vết thật sâu, bộ dáng ấm ức đỏ bừng trông rất buồn cười.
Ở đây không ai dám đứng ra hoà giải, những thiếu gia thế gia lông bông kiêu căng này thường hiểu bốn chữ "cấp bậc nghiêm ngặt" này hơn những kẻ khác.
Trang Thiếu Châu nhận lấy khăn rồi lau tay, đi vào trong như việc không liên quan tới mình.
Trịnh Khải Quân giơ ngón giữa với thằng nhát gan lúc thường ngang ngược càn rỡ mà bây giờ chẳng dám hó hé tiếng nào, "Thằng chó, lần sau mày mà còn hèn hạ nữa, bố lấy quan tài đóng đinh mồm mày."
Vòi nước chảy ào ào, bồn rửa mặt đã đầy một nửa. Trang Thiếu Châu nhấn một lần bơm nước rửa tay, rửa ráy thật sạch mỗi ngón tay, rửa đến vô cùng tỉ mỉ. Anh có bệnh sợ bẩn rất nhẹ, không thích người khác chạm vào mình, càng không thích chạm người khác.
"Mày cáu gì mà quái đản vậy? Không giống mày gì sất." Trịnh Khải Quân dựa vào phòng tắm vách tường gợn sóng nước bằng kính, châm một điếu thuốc.
Trang Thiếu Châu đang tạo bọt thuận miệng hỏi ngược một câu: "Như thế nào mới giống tao."
"Kêu vệ sĩ trói gã ném xuống biển để tắm, tự làm mà không sợ tay bẩn." Trịnh Khải Quân thở ra một hơi thuốc, cười liếc qua, "Mày vừa mắt Trần Vi Kỳ thật rồi à?"
Trang Thiếu Châu để tay dưới vòi nước để cọ rửa, phủ nhận rất lạnh lùng: "Đâu có."
"Vậy mày phản ứng dữ dội như thế làm gì? Tao nói mà, đại tiểu thư như Trần Vi Kỳ đâu phải gu mày."
Trang Thiếu Châu thích mấy bé thỏ trắng yếu đuối một chút, đáng yêu một chút, nghe lời một chút kia cơ, Trịnh Khải Quân tự nhận có đôi phần hiểu, dù sao bạn gái anh dẫn đi tham gia tiệc tối trước đó toàn là kiểu này.
Trang Thiếu Châu chậm rãi lấy khăn bông lau sạch giọt nước còn đọng trên tay. Trịnh Khải Quân đưa tới một điếu thuốc, sau khi nhận lấy anh ngậm trong miệng, hơi cúi đầu, ngọn lửa tựa một ánh đèn đêm, điuê thuốc tách một tiếng được nhen lửa.
Màn khói chắn mất gương mặt khôi ngô của anh.
Trang Thiếu Châu trầm ngâm nhìn mình trong gương, ánh mắt trầm xuống, sâu không thấy đáy.
"Tao không thích kiểu người như cô ấy. Kiêu quá, không đáng yêu."
.
Mưa ở Hồng Kông chưa từng ngừng, khiến người ta phiền lòng. Trần Vi Kỳ cầm trà nóng, nhìn cảng Victoria sương mưa mịt mờ ngoài cửa sổ, các tòa nhà cao tầng san sát nhau hòa tan trong hơi nước, không còn thấy rõ hình dạng, nhìn giống một cảnh hão huyền, cũng giống một giấc mơ rối loạn.
Nhà hàng Monblue là một hệ thống hội viên đặt hẹn trước, không mở ra cho người ngoài, toàn là kiểu người quen giới thiệu mới biết có một nhà hàng quý báu như thế này. Sau khi Trần Bắc Đàn chọn món xong, nhân viên phục vụ mang lên trước hai món khai vị, bồ câu sữa nấu rượu hoa điêu và chân cua chiên.
Trần Bắc Đàn không có hứng thú với đồ chiên, không động miếng nào, chỉ uống rượu vang nóng kèm quế, "Chuyện đã quyết định rồi, sao em vẫn chả mấy vui vẻ vậy?"
Trần Vi Kỳ sặc hắn: "Em có chả mấy vui vẻ à?"
"Em chỉ chưa cho nổ cao ốc CDR thôi."
"..." Trần Vi Kỳ nhếch môi, "Anh cả, anh bớt nói chuyện cười đi, chả buồn cười gì hết, lạnh muốn chết luôn nè."
Trần Bắc Đàn cũng cười cười, gắp một miếng bồ câu sữa cho cô, "Anh hiểu em lắm, Vi Vi, em và Chu Tễ Trì sẽ không đi đến cuối đời đâu, cậu ta có con đường của cậu ta, em có con đường của em, hai đứa chung quy nào phải người cùng một thế giới. Đã yêu nhau rồi còn quậy một trận rầm rộ như thế cũng đủ rồi em à. Cần gì phải cưỡng cầu một kết quả, năm năm rồi mười năm sau để những yêu thương này lụi tàn. Thứ em sở hữu, bây giờ cậu ta chưa thèm, sau này thì chưa chắc."
Mắt Trần Vi Kỳ bị khói hồng trà phun nóng, nhất thời thứ ứa ra không biết là nước mắt hay là giọt nước ngưng tụ trên mắt nữa, cô thì thầm rất khẽ: "Anh đâu có hiểu anh ấy, anh ấy ở bên em không phải vì em là người Trần gia. Anh ấy rất sạch sẽ, tiếc là em lòng dạ hiểm độc, khiến anh ấy yêu sai người."
"Bớit nói bậy đi." Trần Bắc Đàn cau mày, đáy mắt lâm râm mấy phần đau lòng.
Bầu không khí yên ắng đi chút không đúng lúc, Trần Vi Kỳ vén tóc ngắn ra sau tai, một chiếc khuyên tai đỏ tươi hình bồ câu to đùng lắc lư theo, cô hỏi đột ngột: "Anh, anh có từng yêu ai chưa, ý em là tình yêu ấy ạ."
Hỏi Trần Bắc Đàn vấn đề này thực chất rất ấu trĩ, quả nhiên, đối phương nhẹ nhàng nhíu mày.
"Chà, kiểu người máu lạnh như anh, nhất định chưa yêu ai bao giờ rồi. Nhưng anh mà đã yêu thì không chừng không phải bộ dáng như giờ đâu, anh sẽ điên cuồng hơn cả em nữa."
Trần Bắc Đàn nhấm rượu, thoạt nhìn không quá muốn nói về đề tài này, hời hợt đổi chủ đề, "Anh sẽ không để thứ này gây ảnh hưởng tới mình. Vi Vi, tình yêu không đáng đề cập đâu em."
Tình yêu là một thứ không đáng nhắc tới. Tài phú, quyền lực, địa vị, sự ngưỡng vọng và tôn trọng, chọn đại một cái cũng thấy nó quan trọng hơn tình yêu.
Trần Vi Kỳ cắn một miếng thịt bồ câu, nhiều năm vậy rồi, cô đã sớm quen với máu lạnh của Trần Bắc Đàn. Nhưng dẫu Trần Bắc Đàn có máu lạnh vô tình đến nhường nào, hắn vẫn là người quan trọng nhất với Trần Vi Kỳ trên thế giới này.
Quan trọng nhất.
Thuở ấu thơ, Trần Huyên Trung bay khắp thế giới, đôi lúc cô không thấy mặt ba mình suốt mấy tháng trời, mẹ luôn là người kề cạnh ông. Về sau, chuyện bê bối ba có con riêng bị tuồn ra, mẹ quyết đoạn tuyệt ra nước ngoài ở một lần kéo dài ba năm liền.
Khi ấy cô mới tốt nghiệp trung học cơ sở.
Trần Bắc Đàn tay phải dắt cô, tay trái dắt anh hai Trần Nam Anh, San Nghi bé nhỏ nằm trong lòng anh hai, Trần Bắc Đàn nói với họ rằng, mọi chuyện đều có anh cả lo. Hồi cấp 3 mỗi lần cô cần người họp phụ huynh đều là Trần Bắc Đàn đi, lúc đó hắn chỉ mới hai mươi mấy, bắt đầu lơ mơ lần mò trong tập đoàn CDR khổng lồ.
"Nói những điều vui vẻ đi, Vi Vi." Trần Bắc Đàn đặt ly rượu xuống, nói bằng giọng điệu ung dung: "Đợi chuyện em và Trang Thiếu Châu chốt xong, ở Hồng Kông sẽ không ai vượt qua em được nữa. Chẳng phải em làm gì làm chứ không chịu thua Dịch Tư Linh à? Em mà trở thành Trang thái rồi, dù nó có gả cho ai ở xứ Hồng Kông này cũng phải thấp hơn em một bậc, đến lúc đó em giẫm đạp nó thì chẳng phải nhẹ chân lắm à. Anh nghe nói, bên Dịch gia cũng có cân nhắc Trang Thiếu Châu rồi đấy."
Dịch Tư Linh là đại tiểu thư Dịch gia, cũng vừa chào đời đã được mọi người vờn quanh, lớn lên cùng Trần Vi Kỳ từ nhỏ. Mối quan hệ của hai người rất nhiệm màu, ngoài mặt dính như keo sơn chứ thực chất thì thầm phân cao thấp, người nào cũng thấy đối phương đáng ghét, sóng ngầm cuộn trào.
Toàn Hồng Kông ai cũng biết, hai người Trần Dịch là chị em plastic số nhất.
Trần Vi Kỳ dòm Trần Bắc Đàn một cái, không hiểu lời này cho lắm, "Em muốn giẫm đạp Dịch Tư Linh làm gì?"
"Chẳng phải hai đứa là kẻ thù không đội trời chung à?"
Trần Vi Kỳ hết sức nghiêm túc làm sáng tỏ: "Đừng nghe truyền thông viết linh tinh, nó là bé mèo Kitty của em, em cưng nó còn không kịp nữa, sao lại nỡ giẫm đạp nó được?"
"... ??"
Trần Bắc Đàn phức tạp nhìn Trần Vi Kỳ, hoàn toàn không hiểu em gái mình mắc chứng tâm lý biến đổi nào. Sau một hồi lâu, hắn gỡ kính, vuốt vuốt lông mày nhức nhói: "Đừng để nó biết suy nghĩ của em. Anh không muốn dinh thự nhà họ Trần bị phá dở đâu."
Vừa nói xong, điện thoại Trần Vi Kỳ liền nhận được tin nhắn của Dịch Tư Linh.
Mia: [Trần Vi Kỳ mày bị bệnh hả, 3 giờ sáng mày không ngủ được cái mày phá điện thoại tao?]
Mia: [Mày chờ đó cho tao! Chiều nay tao qua liền!]
Trần Vi Kỳ nháy mắt, đưa màn hình cho Trần Bắc Đàn coi, "Anh xem đi, bé mèo nhà em mới rời giường đã nổi khùng. Em phải dỗ nó phát."
Biểu cảm của Trần Bắc Đàn rất khó hình dung, như ngoạm trúng ruồi. Hắn vô cùng hoài nghi không phải vì chia tay nên tinh thần em gái có vấn đề.
Hắn tỉnh táo thốt ra từng chữ một: "Đừng dọa anh mà Vi Vi. Anh không muốn ép em đi gặp bác sĩ tâm lý đâu."
Trần Vi Kỳ cười, cánh môi màu hoa hồng lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Trần Bắc Đàn liên tục hỏi có cần mời Kristen đến khơi thông tâm lý cho cô không, Trần Vi Kỳ mắng ngược hắn, thế là hai anh em không nói thêm gì nữa.
Một bữa trưa được tiến hành trong ánh mặt trời âm u, Trần Vi Kỳ yên ắng cắt bò bít tết, thỉnh thoảng ngước ra ngoài cửa sổ. Hiện tại nhà hàng cao cấp ở Hồng Kông đều thích chọn những vị trí rất cao, từ trên cao ngắm nhìn thành phố bị nỗi lo bao trùm này đem lại một ảo giác mọi thứ sắp đổ sụp.
Trần Vi Kỳ đột nhiên nhớ ra, nhà hàng mà trợ lý Trang Thiếu Châu gửi qua dường như là nhà hàng này.
Tự dưng ngay cả ăn uống cũng không được tự nhiên nữa, như thể trong chỗ tối có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Vừa nghĩ vài ngày sau phải đi gặp người đàn ông này, cô liền thấy đôi chút khó chịu. Trạng thái hiện giờ của cô hoàn toàn không thích hợp tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào, chớ nói chi phát triển tình cảm, cũng đừng đề cập tới trực tiếp bước vào một mối hôn nhân.
Kiến thức của Trần Vi Kỳ về Trang Thiếu Châu là rất nông, lúc trước từng chạm mặt trong một hoạt động, nhưng không chính thức làm quen, nghe người ta nói anh ấy rất phong lưu, bạn bè chung quanh cũng toàn là đám công tử thích lêu lổng. Nếu thực sự chỉ là một tên công tử bột thì sao lại làm cho một người hết mức tự phụ và tự kiêu như Trần Bắc Đàn đây tỏ lòng kính trọng được?
Tuổi còn trẻ, mới hai mười tám đã quản lý sản nghiệp nòng cốt nhất Trang gia —— Ngân hàng Thịnh Huy. Khi mấy chàng công tử khác còn đang ngửa tay xin tiền cha để tiêu vặt, anh ấy đã dẫn dắt hạng mục đầu tư hơn chục tỷ. Tóm lại, Trang Thiếu Châu không phải một nhân vật dễ nắm bắt.
"Vi Vi, mấy ngày tới tìm thời gian đi nối tóc đi em."
Trần Vi Kỳ hoàn hồn từ trong suy nghĩ phức tạp, mất hứng lẩm bẩm: "Bộ tóc ngắn nhìn xấu lắm hả, sao tự nhiên lại muốn em nối tóc vậy?"
Trần Bắc Đàn liếc cô một cái, giọng điệu rất bình thản, "Đàn ông ai cũng thích tóc dài hết em ạ."
Trần Vi Kỳ ngẩn người. Ý hắn là gì không cần nói huỵch toẹt ra cũng biết, hắn muốn cô nối tóc để Trang Thiếu Châu nhìn sẽ thấy thích, từ đó giúp cho mối thông gia giữa hai nhà Trần Trang thuận lợi hơn. Trần Bắc Đàn là người như vậy đấy, chỉ biết suy xét cho lợi ích lớn nhất, xem nhẹ mọi nhân tố tình cảm, cực kỳ thực tế và chỉ nghĩ cho lợi lộc.
Trần Vi Kỳ cảm giác có một luồng máu đọng xộc lêи đỉиɦ đầu, đến mức trước mắt tối om, dưới cơn nóng cô ném luôn dao nĩa, dọa chú Greyhound miệt mài liếʍ bát bên chân run lẩy bẩy.
Sự tủi thân, khó chịu và bi phẫn những ngày qua đã đến đỉnh.
Trần Vi Kỳ căm phẫn nhìn Trần Bắc Đàn chòng chọc, từng giọt lệ đổ xuống, nhưng cô không giống đang khóc mà giống đang muốn ăn thịt người: "Em cho anh biết, em thích tóc ngắn vậy đó. Trang Thiếu Châu có thích hay không mắc mớ gì tới em! Trần Bắc Đàn, anh bấm nút biến cho em! Dẫu cho mối hôn sự này có thất bại anh cũng đừng có vác mặt đi tìm em!"
.
Từ sau khi gây lộn một trận tan tiệc mạnh ai nấy buồn hôm nọ, Trần Vi Kỳ không liên lạc với Trần Bắc Đàn nữa, cũng chẳng liên lạc với bất kỳ ai trong Trần gia, ngay cả Linda thường chăm nom cuộc sống cho cô cũng bị điều đi.
Đài thiên văn Hồng Kông tiếp tục đưa ra cánh báo mưa đỏ(*), con bão nhiệt đới mang tên "Báo Đen" đang dần dà tiếp cận Hồng Kông, ngầm có xu hướng biến thành cơn bão số 8. Toàn bộ Hồng Kông đều bị vây hãm trong một bầu không khí u ám.
(*) Cảnh báo mưa đỏ: Đang có hoặc sắp có mưa to ở hầu hết Hồng Kông, vượt quá 50 milimét/giờ và có khả năng sẽ còn kéo dài.
Trần Vi Kỳ vẫn đi làm mỗi ngày như thường lệ, sau khi quay về chung cư bản thân tùy tiện làm ít món ít mỡ như salad và bagel, không lên mạng, không trả lời tin nhắn, không giao thiệp với người khác, tương tác duy nhất là chơi với chó, sau đó ôm chó ngủ—— một tháng qua cô đều trải qua như thế.
Không lên mạng là vì trên mạng toàn là tin phỏng đoán về cuộc chia tay của cô và Chu Tễ Trì, đoán gì cũng có, đoán cô không cho Chu Tễ Trì quay những cảnh gợϊ ȶìиᏂ, đoán Chu Tễ Trì nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc quay phim, đoán cô thích một nam minh tinh khác. Quá chừng vớ vẩn.
Cũng may điều khiến cô nhẹ nhõm là mấy ngày nay trợ lý Trang Thiếu Châu không hề quấy rầy cô. Cô đang thầm cầu nguyện đối phương quên mất việc này, nhưng không như cô mong muốn, xế chiều hôm cuối tuần ấy, một tin nhắn đến từ Cora xuất hiện trong hộp thư.
[Trần tiểu thư, Trang tiên sinh bảo em nhắc chị, chị đừng quên cuộc hẹn hò buổi tối nhé. Trời bão chị hãy lái xe cẩn thận, chỗ đậu số 028 đã được đặt trước. ——Cora]
"Cuộc hẹn hò?"
Hai người xa lạ còn chưa từng gặp gỡ chính thức có thể hẹn gì hò gì nữa?
Lòng Trần Vi Kỳ chan chứa cảm xúc ngổn ngang, cô chân thành cảm thấy mình đang từng tấc ngã vào một đống hỗn độn to đùng.
Cô hoàn toàn không biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì, hoàn toàn không biết Trang Thiếu Châu là người thế nào.
Cô còn lâu mới tự tin nghĩ rằng mình có thể tuyệt đối kiểm soát hướng đi tiếp theo như cô thể hiện ra ngoài.