Từ sau khi đài thiên văn Hồng Kông đăng cảnh báo về tín hiệu bão số 3, nhiệt độ tiếp tục giảm thấp, sắc trời âm u, mây đen dày đặc giăng kín càn quét bầu trời thành phố. Dưới thời tiết khắc nghiệt như thế này, sáng và tối dường như không khác mấy nhau.
Trên kính lít nhít mưa bụi, không bật đèn, trong phòng tối đến mức hơi khiến người ta thấy không thoải mái.
Trên bàn trà để đầy chai rượu, trang sức và một vài món điểm tâm chưa ăn xong trông hết sức ngổn ngang, laptop sắp hết pin, màn hình chờ là một bức ảnh chụp chung của một đôi tình nhân.
Một cuốn tạp chí giải trí thoạt nhìn rất rẻ tiền rớt trên thảm, trang bìa cũng là một bức ảnh tình nhân, có điều bức ảnh này được áp dụng hiệu ứng xé rách đặc biệt một cách đầy ác ý, kèm theo tiêu đề chữ lớn màu vàng rực bắt mắt ——
[CHUYỆN TÌNH CỔ TÍCH TAN VỠ! MỐI TÌNH VI TRÌ CHỈ KÉO DÀI MỘT NĂM ĐÃ THẤT BẠI! ẢNH ĐẾ HAI GIẢI LỚN CŨNG KHÓ BƯỚC VÀO HÀO MÔN TRĂM TỶ!]
Người phụ nữ nằm trên sô pha đã chìm vào giấc ngủ, cô trở mình, chiếc chăn len casơmia đắp lên bụng dưới trượt xuống, cả chai rượu whisky ngọt cũng trượt theo, rượu chảy ra ngoài xối thẳng lên cuốn tạp chí ấy.
Trời mưa ngày một dữ dội hơn, tựa một ngọn sóng cuồn cuộn. Laptop nhận được một tin nhắn trước khi sắp vào chế độ ngủ, màn hình mờ tối thoáng chốc sáng lên.
[Cora: Xin chào Trần tiểu thư, em là Cora trợ lý của Trang tiên sinh. Trang tiên sinh nhờ em hỏi thăm chị cuối tuần này từ 6 giờ đến 8 giờ tối có rảnh không ạ? Nếu chị có rảnh, buổi tối em sẽ đặt hẹn ở nhà hàng Monblue đường ga Austin, nếu chị có kiêng món gì có thể gửi cho em bất cứ lúc nào, em đợi chị hồi âm ạ.]
.
Lúc Trần Vi Kỳ tỉnh lại thì đã 3 giờ rạng sáng, một tia chớp long trời lở đất chợt đánh xuống, chiếu rõ mồn một căn nhà bừa bộn, mùi rượu cay nồng ngộp kín bầu không khí ẩm thấp.
Chú chó Greyhound ngoắt ngoắt cái đuôi màu xám sốt ruột đi quanh cô, chắc do đã lâu cô chưa nhúc nhích, nó sợ cô chết rồi.
Trần Vi Kỳ đầu óc quay cuồng đứng dậy khỏi sô pha, không ngờ mình lại ngủ trong phòng khách. Gần đây cô cứ như thế này mãi, uống rượu rồi ngủ lung tung. Với lấy chú Greyhound ôm vào lòng, tiện tay bật sáng laptop, nhận diện khuôn mặt xong rồi tự động mở khóa.
"Bé yên chút nhen bé ơi..."
Trước khi ngủ có khóc nên giọng hơi khàn, Trần Vi Kỳ an ủi chú chó nhỏ đang liếʍ mặt mình tới tấp.
Chỉ ngủ từ xế chiều đến rạng sáng thôi mà trong Whatsapp đã đầy tin nhắn chưa đọc.
Bella: [Trần tổng, kế hoạch hoạt động mới nhất đã được gửi vào hộp thư cá nhân của chị, chị hãy kiểm tra ạ.]
Linda: [Tam tiểu thư chị đang ở chung cư phải không ạ, có cần em mang một phần cơm tối đến cho chị không ạ?]
Anh 2: [Ba cũng vì muốn tốt cho em thôi, mấy ngày tới tranh thủ thời gian về nhà ăn một bữa cơm nhé, mẹ nhớ em rồi đó.]
Anh 2: [Tanya, nghe điện thoại đi. Anh 2 lo cho em lắm.]
Mommy: [Con gái ngoan, chi bằng con chuyển qua nhà mẹ ở đi? Cái chung cư nhỏ đó của con ngay cả giày con cũng không chứa hết, mommy tội nghiệp con lắm á.]
Dì Tịnh: [Vi Vi, dì có làm vài cái bánh con sò, là vị cam sành mà con thích ăn đó, dì mang qua cho con được không? Dù có bận cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ con nhé.]
Anh hai: [Chỉ chia cái tay thôi mà mỹ nhân, không phải chuyện to tát gì hết á, cuối tuần anh dẫn bé đi Las Vegas chơi bài nhen. Suỵt, đừng có nói cho Trần Bắc Đàn biết đấy!]
Trần Vi Kỳ mím môi, không muốn trả lời những tin nhắn này cho lắm.
Cô không muốn nhận được sự chú ý và quan tâm quá trớn vì chuyện chia tay này, cô không thích để lộ sự yếu đuối của mình, cho dù họ là những người thân cận nhất của cô.
Mia: [Trần Vi Kỳ mày cắt tóc rồi hả? Làm cái quần què gì vậy má! Đừng tưởng mày giả bộ đáng thương thì tao sẽ tặng mày vị trí mỹ nữ hàng đầu Hồng Kông nhé! /tức giận/]
Cuối cùng cũng có một tin nhắn bình thường, Trần Vi Kỳ cong môi. Ánh sáng từ màn hình lờ mờ rọi sáng khuôn mặt xinh đẹp mà xanh xao của cô. Mái tóc ngắn ngang cằm bị vén ra sau tai. Cô gửi liên tù tì các emoji vô nghĩa, không để ý bấy giờ là 3 giờ sáng, đối phương chắc sẽ bị cô đánh thức rồi xù lông.
Tốt nhất là xù lông đi, cô nghĩ rất xấu xa.
Rời Whatsapp, cô lại nhấp vào hộp thư, hơn nửa đêm lại đi kiểm tra kế hoạch hoạt động mà trợ lý gửi tới như bị thần kinh tới nơi.
Đầu tháng sau, thương hiệu trang sức hàng hiệu đứng đầu mang tên Reberi (Nhuy Bạc) sẽ tổ chức một buổi tiệc tối thật long trọng kỷ niệm 100 năm thành lập tại Thượng Hải, đến lúc đó sẽ mời những người nổi tiếng các giới và minh tinh tới tham dự.
Đây là một thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu đến từ Ý. Bảy năm trước, đế chế trang sức hàng hiệu tập đoàn CDR dưới trướng Trần gia mạnh tay thu mua Reberi khi nó đang ở mức thấp nhất, đồng thời đổi tên tiếng Trung của nó thành Nhuy Bạc. Qua một loạt cải cách đầy quyết đoán, Reberi một lần nữa đứng trên đỉnh những thương hiệu trang sức xa xỉ.
Bây giờ tập đoàn Reberi đang do Trần Vi Kỳ quản lý, hoạt động 100 năm lần này cũng được một tay cô chuẩn bị.
Tin nhắn trợ lý gửi qua đã sớm chìm xuống dưới đáy, tin mới nhất đến từ Cora trợ lý của Trang tiên sinh, nội dung là mời đi ăn tối.
Trần Vi Kỳ sửng sốt, không hiểu lời mời quái đản này từ đâu chui ra.
Trang tiên sinh? Trang nào ta?
Đầu cô bị chất cồn làm tê dại, một hồi lâu sau mới nhớ lại cuộc cãi vả ở dinh thự nhà họ Trần tháng trước.
"Trần Vi Kỳ, con không chịu mối hôn sự Trang gia này cũng được, đòi tiếp tục chơi trò túp lều lý tưởng với tiểu minh tinh kia cũng được, vậy thì con giao ra tất cả mọi thứ đi, bao gồm chức CEO Nhuy Bạc! Để ba chống mắt lên coi con mà chẳng có gì trong tay thì tiểu minh tinh kia có còn qua lại với con không."
"Trần gia chúng ta có một thằng quái gở như anh hai con là đủ mất mặt rồi, con đừng nghĩ tới việc dắt một đứa khác từ giới giải trí về cái nhà này. Suốt đời này bố cũng không đồng ý đâu."
"Nhuy Bạc về sau để cho Tâm Đường quản lý, con bé có nguồn tài nguyên của Trịnh Hồng Khải, bố thấy nó cũng chẳng thua kém ai đâu."
Câu nói này như vũ khí sắc bén đâm thẳng vào tim Trần Vi Kỳ, tiếp đến là tiếng quẳng chén bát ném bình hoa, trong cơn phẫn nộ cô chuyển khỏi dinh thự nhà họ Trần.
Không có bất ngờ gì xảy ra, vị Trang tiên sinh này nên là Trang Thiếu Châu, nhị công tử tập đoàn Thịnh Huy nọ, người cầm lái Trang gia tương lai, cũng là "vị hôn phu tuyệt vời" mà người cha Trần Huyên Trung đã chọn cho cô.
Đương nhiên là một vị hôn phu tuyệt vời rồi. Trang gia có nền móng thâm hậu, giàu có hơn năm đời, nghiệp vụ ngân hàng Thịnh Huy dưới trướng gia đình này trải rộng toàn cầu, là một trong ba ngân hàng lớn nhất Hồng Kông, lại có sự ủng hộ chính trị hùng mạnh đến từ nội địa, tiền tài kinh người quyền thế hiển hách, độc chiếm vị trí đứng đầu trong giới hào môn.
Cơn bão tồi tệ đập vào cửa sổ bằng kính vang lên tiếng ào ào. Trong đêm tối, Trần Vi Kỳ đờ mặt nhìn email này, đáy mắt dần dấy lên hơi lạnh vô bến bờ.
Lúc không cười cô mang một vẻ đẹp lạnh lùng, trông rất kiêu căng, giống một pho tượng thần Venus chìm dưới đáy biển không mong bị người khác tìm thấy.
Là gia đình sau khi biết cô chia tay liền tự chủ trương đồng ý vụ thông gia với Trang gia, thậm chí còn không hỏi cô một câu rằng có bằng lòng hay chăng.
Ai là người tiết lộ hộp thư cá nhân của cô, ba, mẹ, hay là... anh cả?
Sáng hôm sau, Trần Vi Kỳ thu dọn hết vết tích say rượu, nhìn mình với mái tóc ngắn trong gương, vẫn hơi chưa quen lắm.
Cô chưa từng cho người khác chạm bậy vào mái tóc xoăn dài ngang eo mà bản thân cô rất quý, số tiền chi cho việc nuôi dưỡng hàng tháng lên đến mấy chục vạn. Lúc cắt nó, Tony thấy tiếc như mình đang cắt tiền đô la Hồng Kông vậy.
Cô cũng không biết tại sao dưới cơn xúc động mình lại cắt tóc ngắn, cô không phải là kiểu người luôn mồm theo chủ nghĩa lãng mạn, cô sống thực tế đến mức chính cô còn thấy sợ, nếu không cũng sẽ chẳng từ bỏ người mình thầm mến từ thuở thiếu thời vì tài phú và địa vị.
Còn từ bỏ một cách dễ dàng đến thế, không hề vùng vẫy chút nào.
Cà phê cô đặc nồng độ caffein cao chảy xuống từ máy pha, ding một tiếng, nhắc nhở chủ nhân ly cà phê đã được pha xong.
Trần Vi Kỳ một tay cầm cà phê, một tay dắt chú chó Greyhound đang lắc đuôi đi ra ngoài.
.
Chiếc Aston Martin màu bạc lao nhanh trong màn mưa u ám, giống một âm hồn hòa làm một với mây đen. Chẳng mấy chốc, sau khi thắng gấp một cái, thân xe dừng ngay trước cổng chính của tổng bộ tập đoàn CRD.
Bảo an quen mắt chiếc xe này, mau chóng tiến tới, cung kính mở cửa xe cho Trần Vi Kỳ, nhận lấy chìa khóa rồi lái đến bãi đậu xe.
Trong đại sảnh nhân viên qua lại đều rối rít dòm người phụ nữ cao gầy đeo kính râm này, mãi đến khi nhìn thấy chú chó Greyhound màu xám kia, lúc bấy giờ họ mới dám nhận ra đối phương là đại tiểu thư. Dù sao không ai dám dắt chó trong tổng bộ tập đoàn Trần gia cả.
Đại tiểu thư dĩ nhiên đã cắt tóc.
Mọi người nhìn nhau, cái mùi bà tám vô cùng sống động.
Chuyện Trần Vi Kỳ chia tay gần đây rất gây rúng động dư luận, mua đại một cuốn tạp chí giải trí, hầu hết trang đầu sẽ là —— Trần tam tiểu thư và tiểu sinh Chu Tễ Trì đang hot tuyên bố chia tay, người yêu trở thành người lạ.
Sau khi chia tay Trần Vi Kỳ đã mai danh ẩn tích khỏi công chúng một thời gian, hôm nay là lần đầu cô ra ngoài.
Chú Greyhound rất thích đến mấy chỗ náo nhiệt, đã sớm hớn hở đến lỗ tai vểnh lên, Trần Vi Kỳ suýt không nắm được xích chó, chỉ có thể hô rất bất đắc dĩ: "Bé ơi, chậm thôi, đi lên trên với chị trước rồi lát nữa hẵng xuống chơi nhé."
Chú Greyhound lè lưỡi nhìn cô. Trần Vi Kỳ cười cười, khom người xuống mân mê lỗ tai của nó.
"... Tanya?"
"Trời đất ơi! Em không nhận ra chị luôn á, sao chị lại cắt tóc rồi thế?"
Sau lưng truyền tới một câu cảm thán nhão nhẹt, Trần Vi Kỳ mau chóng thu hồi nụ cười dịu dàng trên mặt, đanh mặt thẳng lưng, xoay người, đối diện một gương mặt cười tủm tỉm.
Là Trần Tâm Đường, cô con gái của ba cô và ả tình nhân tình đầu của ông ta, cũng là đứa em cùng cha khác mẹ với cô.
"Có việc à?"
Trần Tâm Đường dường như có thể nhìn thấu ánh mắt lạnh như băng sau tròng kính, không để bụng nhún vai, nụ cười trên mặt không hề vơi, "Em còn có việc gì khác để tìm chị đâu, chẳng phải là mấy nay chị với cha cãi nhau làm không ai được yên hết à?"
Ả rất nhiệt tình nghĩ kế cho Trần Vi Kỳ: "Chị cần gì mất công giận hờn, nào là dọn nhà nào là cắt tóc, tự giày vò bản thân chi vậy? Em thanh minh trước nha, em tuyệt đối ủng hộ chị và Trì Tử ở bên nhau. Nhưng mà Tanya à, thái độ chị phải mềm mỏng, nhận lỗi với cha. Cha thương chị nhất mà, kiểu nào cũng sẽ xiêu lòng thôi, chị đừng trút giận dữ dội như thế chứ."
"Emily, chị tuyên bố chia tay cưng sốt ruột lắm phải không?" Trần Vi Kỳ nhoẻn miệng cười, thờ ơ nói.
Trần Tâm Đường biến sắc, "Em sốt ruột gì đâu..."
"Cưng đương nhiên sốt ruột rồi, cưng chỉ mong sao chị trở mặt với ba vì mối tình này. Suy cho cùng... cưng muốn ngồi mát ăn bát vàng đến thế mà."
"Bớt ngậm máu phun người đi chị ơi! Sao chị nghĩ tiêu cực dữ vậy? Cha muốn ép chị gả vào Trang gia, em đau lòng vì chị bị thất tình còn phải sống hết đời với một thằng đàn ông mà mình không thích cũng chẳng được sao ạ?"
Trần Vi Kỳ nhướng mày, gỡ kính râm xuống, trong đôi mắt đẹp đẽ và ẩn tình lộ vẻ trào phúng, "Được được được, là chị tiêu cực, nghĩ cưng quá xấu xa. Nhưng mà này, Trang công tử khôi ngô hào phóng, lại là người thừa kế Trang thị, phụ nữ toàn Hồng Kông đều muốn gả cho anh ta, sao cưng lại biết chị sẽ không thích vậy?"
Trần Tâm Đường đơ ra, nhìn Trần Vi Kỳ bằng nét mặt không thể tin được, nói ra từng chữ một: "... Chị thế mà đồng ý rồi ư?"
Trần Vi Kỳ giơ ly cà phê với ả: "Cưng đoán xem."
Trần Tâm Đường cười lạnh, "Đừng nghĩ Trang gia đơn giản quá chị nhé, Trang công tử và Chu Tễ Trì không giống nhau, anh ta nào phải một người đàn ông dễ nắm bắt, chưa chắc có thể chấp nhận chuyện chị và Chu Tễ Trì đâu. Chị à, em khuyên chị đừng có nhảy vào hố lửa."
Bất cẩn, ly cà phê trong tay Trần Vi Kỳ lắc lư, Trần Tâm Đường hét toáng lên, trơ mắt nhìn cà phê chóng vánh nhuộm đầy chiếc váy cao cấp đắt đỏ của mình.
"Sorry, trơn tay."
Trần Vi Kỳ lãnh đạm móc điện thoại từ trong túi ra, tiện tay chuyển qua một khoản tiền, "Bồi thường tiền váy cho cưng rồi đó, phòng hờ cưng tìm ba với chồng cưng khóc nhè nói chị ăn hϊếp cưng."
"Đi thôi, bé cưng, cưng chỉ thích coi loại náo nhiệt cấp thấp này thôi."
Trần Vi Kỳ dịu dàng ôm chú chó thích hóng hớt không chê chuyện lớn, quay người bước vô thang máy.
Trần Tâm Đường không dám càn rỡ ở địa bàn của Trần Bắc Đàn, nhưng váy dơ khiến ả hết sức chật vật, nhân viên qua lại đều đưa mắt nhìn ả, ả hận không thể liều chết với Trần Vi Kỳ.
"Chị tưởng chị có thể nở mày nở mặt bao lâu, dẫu có lấy chồng hay không cô cũng sẽ chẳng có ngày sống hạnh phúc đâu!"
Cửa thang máy màu bạc phản chiếu tia sáng lạnh lẽo, khoảnh khắc nó chầm chậm đóng lại, xuyên qua khe hẹp, Trần Tâm Đường thấy Trần Vi Kỳ cười một cái với mình.
Nụ cười này khiến lưng ả ớn lạnh.
.
Trần Vi Kỳ dắt chú Greyhound đi tới tầng văn phòng Trần Bắc Đàn, nơi này rất lớn, lớn đến mức có thể để chú chó của cô chơi trốn tìm. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, bé cưng đã yên lặng đến lạ, rất điệu đà áp sát chân cô, như thể cảm nhận được một mùi áp bách hùng mạnh và đáng sợ nào đó.
"Bé ơi, cưng có chút tiền đồ giùm chị đi, cưng cũng đến đây nhiều lần rồi mà. Anh Tiểu Khố hôm nay không có ở đây." Trần Vi Kỳ chỉ có thể ôm nó vào lòng.
Cũng không thể trách chú chó này, mấy con mà Trần Bắc Đàn nuôi, không có con nào không khiến người ta sợ hãi.
Trần Bắc Đàn thích nuôi thú dữ, mèo hung, báo săn, sư tử trắng... con thường mang theo bên mình nhất là một con German Doberman vô cùng cao to tên Trần Bắc Khố, bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ chỉ ngồi yên một chỗ cũng khiến người ta run lẩy bẩy, như chủ nhân nó vậy.
Ở Trần gia, không ai không sợ Trần Bắc Đàn, ngay cả Trần Huyên Trung cũng kiêng dè người con cả quá ưu tú và hừng hực dã tâm này.
Đi đến cửa phòng làm việc của Trần Bắc Đàn, Trần Vi Kỳ không ấn chuông, trực tiếp nhập khóa đồng tử, sau đó, rất bình tĩnh giơ chân lên đạp cửa đi vào.
Tín hiệu này làm tất cả nhân viên tầng này đều tự giác trốn trong văn phòng, tránh đi hiện trường chiến tranh.
Hai anh em sắp cãi lộn rồi.
Trần Bắc Đàn đang mở một cuộc họp xuyên quốc gia, khuôn mặt oai phong không một biểu cảm nào, tròng kính tỏa ra tia nhạt nhẽo che lấp hai con ngươi lạnh thấu xương của hắn. Hắn giơ ngón tay về phía màn hình, ra hiệu tạm dừng cuộc họp, vặn cụp camera, hắn ngước mắt nhìn Trần Vi Kỳ đang đứng ở lối ra vào.
Đáy mắt thoáng lóe vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền biến thành sự bất mãn sâu sắc.
"Nếu em cắt tóc vì tiểu minh tinh đó, anh không ngại tìm người cạo trọc đầu cậu ta đâu." Trần Bắc Đàn lạnh lùng nói.
Trần Vi Kỳ tức muốn banh lỗ mũi, đôi má trắng như gốm sứ cũng ửng lên vệt đỏ lợt, trông cô đem lại một cảm giác rất dễ vỡ, "Trần Bắc Đàn, em cảnh cáo anh đừng có động vào anh ấy."
Trần Bắc Đàn bất đắc dĩ, châm một điếu thuốc, một ánh lửa cam bùng lên trước mặt kính, làm hắn nom càng lạnh lùng hơn, "Hở tí là phát cáu, y như con nít vậy, đâu, để anh cả ngắm kiểu tóc lung tung của em nào."
Trần Vi Kỳ quật cường quệt đi giọt lệ sắp rơi ra, quơ lấy hộp thuốc lá bằng gỗ đập hắn, "Khốn khϊếp, chó má, anh là người tiết lộ hộp thư cá nhân của em cho Trang Thiếu Châu đúng không?"
Trần Bắc Đàn không chút rung động gạt đi tàn thuốc, "Cậu ta nhanh như thế đã tìm em rồi sao?"
Trần Vi Kỳ cười lạnh, "Quả nhiên là anh. Anh và anh ta lén lút đạt được thỏa thuận gì, đáng để anh không kịp chờ đợi mà bán em đi như vậy? Em là thẻ cược tốt nhất trên tay mà nhỉ?"
Trần Bắc Đàn dúi điếu thuốc còn chưa hút được mấy hơi vào gạt tàn, hai đồng tử sâu lạnh nhìn Trần Vi Kỳ chằm chằm, cảm giác áp bách vô ý bay bay giữa không khí, "Vi Vi, trước hết không bàn tới những lời khiến anh khó chịu này, em biết rõ hơn anh việc gả cho Trang Thiếu Châu mang ý nghĩa gì mà."
"Hôm nay em có thể giội thẳng ly cà phê đó lên mặt Trần Tâm Đường, mà thằng đàn ông của nó ngay cả một cái rắm cũng chẳng dám thả."
Mọi chuyện phát sinh dưới tầng trệt đều không trốn được mắt hắn.
Địa vị vị hôn phu Trần Tâm Đường ở Hồng Kông thì không thấp, là tiểu thiếu gia được Trịnh lão gia tử và người vợ hai sinh ra, mặc dù kế thừa sản nghiệp chủ yếu của Trịnh gia không được, nhưng chỉ dựa vào sự cưng chiều và di sản của Trịnh lão gia tử cũng đủ để hai vợ chồng họ sống nhàn hạ ở Hồng Kông rồi.
Trần Vi Kỳ không hó hé, chú Greyhound sền sệt cọ bắp chân cô, cô chợt cười phá lên, trên má còn vương nước mắt, hai đồng tử ướŧ áŧ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tự dưng toát ra một sự hồn nhiên làm người ta thương mến, "Biết đâu được Trang công tử sẽ hắt cà phê vào người em rồi sao? Trần Tâm Đường nói cũng đúng một điều đó, Trang Thiếu Châu không phải hạng dễ đối phó, tình huống này của em, anh ta chưa chắc có thể chấp nhận."
Có người đàn ông nào có quyền thế ngồi tít trên cao lại chấp nhận từ tận đáy lòng việc vợ mình từng có một mối tình rầm rộ không ai không biết đâu? Vết nhơ không tính là vui vẻ này là một quả bom hẹn giờ.
Trần Vi Kỳ chẳng sợ, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.
Trần Bắc Đàn cười lơ đễnh, "Em là em gái anh, Hồng Kông không ai dám hắt cà phê vào người em đâu."
Hắn hiểu rõ Trần Vi Kỳ như hiểu rõ bản thân vậy, hai ba câu liền đâm thẳng vào tử huyệt, "Lẽ nào em muốn chọn đại một thằng con ông cháu cha không đủ tư cách để kéo chân sau mình? Vậy chi bằng cứ qua lại với tiểu minh tinh kia đi, tốt xấu em vẫn được vui."
Ấn đường Trần Vi Kỳ nhích khẽ, mắt sắc lộ vẻ trầm tĩnh.
"Em muốn nở mày nở mặt cả đời, Vi Vi. Đây là điều em nói với anh năm em mười tám tuổi."
.
Xa xôi nơi Tây Bán cầu bên kia Thái Bình Dương, không có ảnh hưởng của gió bão, thời tiết thoải mái dễ chịu. Đường ven biển California xanh thẳm cùng ánh chiều tà màu đỏ cam chói lọi hòa làm một ở đường chân trời, cây cọ khổng lồ đứng sừng sững trên bờ biển, giống như những tín đồ đang lẳng lặng cầu nguyện.
Một chiếc du thuyền tư nhân siêu cấp trị giá bốn trăm triệu Mĩ kim lềnh đềnh giữa biển trời mênh mông vô bờ bến, khách khứa trên thuyền đều nhao nhao đi lên boong tàu thưởng thức cảnh mặt trời lặn tuyệt đẹp.
Boong tàu tầng cao nhất của chiếc du thuyền là khu vực riêng tư, một người đàn ông thân hình cao lớn nằm trên sô pha ở bên ngoài, hai mắt khép nhỏ, nhìn giống đang ngủ.
Chiếc áo sơ mi đen chất vải dễ mặc được sơ vin vào trong lưng quần, hai tay lười nhác ôm cao, tư thế như vậy khiến cơ bắp cuồn cuộn trên ngực anh hơi nhô lên, nhìn từ xa như một chú mèo to xác đang ung dung nghỉ ngơi giữa rừng.
Mãi đến khi điện thoại đặt trên bụng rung một cái, người đàn ông lúc bấy giờ mới chậm chạp mở mắt ra.
Là một tin nhắn hồi âm.
Trần Vi Kỳ: [Chào em Cora, tối cuối tuần này chị có rảnh, chị không thích ăn cà rốt. Chuyển lời cho Trang tiên sinh giúp chị, cảm ơn lời mời của anh ấy.]