Câu này Diệp Vô Tuyết nói thật lòng, ngay cả khi cậu không thích Bùi Lệnh thì cậu vẫn luôn công nhận kiếm pháp của hắn rất xuất sắc.
Cứ tưởng Bùi Lệnh nghe xong lời này sẽ thấy vui vẻ, nhưng không ngờ khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn càng tỏ ra lạnh lùng hơn, hiển nhiên rất ngứa mắt thái độ nịnh hót của Diệp Vô Tuyết.
Hắn phát hiện vạt áo trước ngực hơi lỏng lẻo, tựa như sợ bị Diệp Vô Tuyết nhìn lén cảnh xuân, liền giơ tay kéo chặt vạt áo lại.
Hành động này quả thực khiến Diệp Vô Tuyết buồn cười, cậu nheo mắt lại, hai gò má đỏ bừng, mồ hôi trên cổ lấp lánh, chắc chắn bên trong đã ướt đẫm rồi.
Những người luyện kiếm như bọn họ có phần sát khí hơn những người khác một chút, Bùi Lệnh là như vậy, ngay cả Diệp Vô Tình cởi mở hiền lành thì cũng ngay thẳng như một thanh kiếm.
Tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết thì khác, cậu có cử chỉ ngả ngớn, dáng vẻ lại xinh đẹp, tùy tiện vặn eo vài cái, liền trông không giống một kiếm tu đứng đắn.
Bùi Lệnh càng tức giận hơn, hắn nói: “Nếu ngươi không muốn luyện kiếm thì quay về đi, đừng ở đây làm phiền ta.”
Diệp Vô Tuyết cũng đang có ý này, buổi tối cậu ngủ không ngon giấc, nhân lúc giữa trưa liền quay về phòng ngủ bù.
Mấy ngày liên tiếp, Diệp Vô Tuyết thường thức dậy vào nửa đêm và nhìn chằm chằm Bùi Lệnh, tìm kiếm dấu vết của Mộng Yểm trên người hắn.
Nhưng Mộng Yểm vô cùng xảo quyệt, nó nhất mực không lộ ra chút sơ hở nào.
Diệp Vô Tuyết ban đêm ngủ không ngon, ban ngày phải tu luyện, Diệp Vô Tình hỏi cậu buổi tối làm gì, tại sao lại buồn ngủ như vậy.
Diệp Vô Tuyết ngáp dài nói: “Mấy ngày nay đêm nào đệ cũng phải thức dậy để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có lợi rất lớn cho việc tu hành của đệ.”
Diệp Vô Tình cười nói: “Ta không tin. Tiểu Bùi, đệ ngủ cùng phòng với nó, đệ có biết dạo này ban đêm nó làm gì không? “
Ở trước mặt Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh vẫn sẽ giả vờ hòa thuận với Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Trước giờ đệ ngủ rất say, không biết gì cả.”
Diệp Vô Tuyết nghĩ thầm, còn không phải tại vì Mộng Yểm trên người huynh sao, liên lụy ta mấy ngày nay ngủ không yên giấc, còn huynh thì ngủ ngon rồi.
Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng không chịu đựng nỗi mỗi đêm phải trông coi như vậy, dù sao con Mộng Yểm đó nhất định sẽ lại đi ra ngoài kiếm ăn, chắc chắn cậu sẽ lại tiến vào mộng cảnh, đến lúc đó, chỉ cần cậu niệm quyết sớm một chút, tìm được Mộng Yểm rồi bắt nó là được.
Mặc dù cách này có phần nguy hiểm nhưng nó cũng là cách hiệu quả nhất.
Làm vậy thì Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng được ngủ yên.
Diệp Vô Tuyết luyện kiếm xong liền trở về phòng, dù gì cậu cũng phải dưỡng tốt tinh thần để đối phó với Mộng Yểm, trong phòng chỉ có mình cậu, nên cậu cũng thoải mái hơn.
Diệp Vô Tuyết cởϊ áσ trong, sau đó nhớ ra bộ đồ sạch vẫn còn trong tủ nên xoay người đi lục lọi, khi vô tình đi ngang qua gương đồng nhìn thấy mình trong gương, Diệp Vô Tuyết có chút kinh ngạc.
Cặρ √υ' trước ngực cậu từ khi nào mà trở nên căng tròn như vậy, cậu còn nhớ lúc đầu nó chỉ nhỏ xíu xiu, một tay đã có thể nắm được hết, mà bây giờ đã hơi nặng trĩu, núʍ ѵú cũng không còn dáng vẻ non nớt tinh xảo nữa, trông thành thục như thể đã bị người ta nắn bóp thường xuyên.
Diệp Vô Tuyết kinh ngạc không thôi, cậu và Bùi Lệnh chỉ mới làʍ t̠ìиɦ hai lần ở trong mộng, sao có thể khiến cậu trở thành bộ dạng này?
Đôi khi buổi sáng thức dậy, Diệp Vô Tuyết sẽ cảm thấy đầṳ ѵú hơi ngứa ran, nhưng cậu và Bùi Lệnh ở chung phòng, cậu không tiện cởϊ áσ ra nhìn nên cũng quên mất.
Giờ nghĩ lại, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Vô Tuyết đè lá phù xuống dưới gối, nếu Thanh Tâm Minh Mục Quyết của cậu thất bại, thì lá phù này có thể đánh thức cậu khỏi mộng cảnh.
Sau đó Diệp Vô Tuyết liền thay quần áo nằm xuống giường, hai bầu vυ' trước ngực khá nặng nề.
Diệp Vô Tuyết không hiểu tại sao Bùi Lệnh cứ thích sờ ngực của mình, chẳng lẽ cảm giác sờ hai khối thịt này khác với những nơi khác sao? Diệp Vô Tuyết kéo cổ áo ra, bàn tay cầm lấy một bầu vυ' trắng tuyết, đúng là có cảm giác mềm mại hơn những nơi khác.
Một tay của cậu không giữ được hết, thịt vυ' tràn ra ngoài kẽ ngón tay, đầu núʍ ѵú cũng hơi cứng lên.
Diệp Vô Tuyết nhớ đến Bùi Lệnh liếʍ đầṳ ѵú của cậu ở trong mộng, chỉ cần hắn không cắn, thì thật ra cũng có chút ngứa ngáy.
Cậu lấy ngón tay xoa xoa núʍ ѵú vài cái, nhưng nó không có ngứa ngáy tê dại như khi bị Bùi Lệnh xoa bóp trong mơ.
Không biết Bùi Lệnh đã sử dụng kỹ thuật gì, lại khiến Diệp Vô Tuyết thấy hơi nhớ nhung ngón tay của hắn.
Những ngón tay quen cầm kiếm có phần chai sạn, sức lực cũng mạnh, không hề quan tâm có thể để lại dấu vết trên ngực của cậu hay không.