“Bùi Lệnh! Coi…” Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp nói ra ba từ “chừng Mộng Yểm”, thì cậu đã mở bừng mắt ra.
Bùi Lệnh mới nãy còn cùng cậu khỏa thân trên một chiếc giường trong Ngọc Hương Lâu đang bốn mắt nhìn nhau với cậu, Diệp Vô Tuyết vô thức nhìn về phía bả vai của hắn, không nhìn ra được sự tồn tại của Mộng Yểm.
Diệp Vô Tuyết lại dụi dụi mắt, Thanh Tâm Minh Mục Quyết của cậu cần tiêu hao pháp lực, hiện tại pháp lực của cậu yếu kém, tự nhiên không thể duy trì được lâu, tuy nhiên, sau khi sử dụng một lúc, tầm nhìn của cậu đã hơi nhòe đi.
Cậu mở to mắt nhìn Bùi Lệnh, đáng tiếc cậu đã ra khỏi mộng cảnh, khó mà tìm lại dấu vết của Mộng Yểm.
Bùi Lệnh vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, hắn nói: “Vừa rồi ngươi gọi tên ta làm gì?”
Chỉ thấy tóc của Bùi Lệnh còn chưa được buộc lên cao, vạt áo mở rộng, trông như vừa bị Diệp Vô Tuyết đánh thức, vội vàng chạy tới nhìn cậu.
Trăng đã lên cao, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên ngọn tóc rũ xuống của hắn, một khắc trước ở trong mộng vẫn còn là Bùi Lệnh thô lỗ tùy tiện, một khắc sau đã đột ngột trở về dáng vẻ thanh cao nghiêm túc.
Diệp Vô Tuyết thất thần trong chốc lát, sau đó dò hỏi: “Lúc huynh nằm mơ có nhìn thấy gì không?”
Bùi Lệnh cau mày, vẫn là vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn nhưng buộc phải che giấu khi đối mặt với cậu, hắn nói: “Ta không bao giờ nằm mơ.”
Ánh mắt hắn trượt xuống, thoáng nhìn thấy áσ ɭóŧ bị xộc xệch của Diệp Vô Tuyết trong lúc ngủ, hơi lộ ra một chút bầu ngực căng phồng, hơi thở của hắn có chút rối loạn, hắn dời ánh mắt rồi xoay người nằm lại trên giường.
Diệp Vô Tuyết lấy làm lạ, nhưng nhìn Bùi Lệnh không có vẻ như đang gạt cậu.
Chỉ có khả năng là Mộng Yểm đã xóa đi trí nhớ của Bùi Lệnh, nên hắn mới trả lời như vậy.
Hoặc có thể là Bùi Lệnh nhớ những gì xảy ra trong mộng, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết thì ngại miệng không nói được, nên không muốn trả lời.
Nhưng với tính tình của Bùi Lệnh, nếu như hắn nhớ được, thì lẽ ra sau khi tỉnh lại không nên bình tĩnh như vậy, chắc chắn hắn sẽ nổi giận.
Diệp Vô Tuyết ngồi trên giường, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Lệnh, nếu Bùi Lệnh ngủ say rồi lại nằm mơ, nói không chừng Mộng Yểm sẽ để lộ dấu vết.
Nhưng có lẽ là Mộng Yểm đã nổi lên cảnh giác, mãi đến khi phía chân trời hừng sáng, Diệp Vô Tuyết cũng không phát hiện ra điều gì bất ổn, ngược lại là cậu buồn ngủ đến mức ngáp dài liên tục, thỉnh thoảng còn lén nhìn Bùi Lệnh vài lần, quan sát xem hắn có biểu hiện gì lạ không.
Thứ như Mộng Yểm dù gì cũng là ma vật, nếu nó bám lâu trên người Bùi Lệnh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Bùi Lệnh.
Nhưng Bùi Lệnh lại không uể oải tinh thần giống như bị Mộng Yểm quấn thân, ngược lại còn mặt mày rạng rỡ, kiếm khí tung hoành.
Có lẽ Diệp Vô Tuyết trộm nhìn hắn quá rõ ràng, Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn tập trung cũng phải dừng lại động tác, hai tay ôm kiếm xoay người lại nói: “Diệp Vô Tuyết, ngươi cứ nhìn ta suốt, cũng không biết trong kiếm pháp của ta có thiếu sót gì, vui lòng chỉ điểm vài chiêu.”
Hắn nói vậy hình như là có ý muốn luận bàn với Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh bình thường là một tên cuồng tu luyện, khi hắn mới đến đây, tu vi còn chưa đuổi kịp Diệp Vô Tuyết, nhưng hiện tại chưa đầy hai tháng, với sự dẫn dắt của Diệp Vô Tình, hắn đã có xu thế vượt qua Diệp Vô Tuyết.
Nếu là kiếp trước, Diệp Vô Tuyết nghe thấy lời này nhất định sẽ xắn tay áo lên đánh nhau với hắn.
Phải biết rằng cậu của kiếp trước luôn muốn phân cao thấp với Bùi Lệnh, thậm chí còn thay đổi cả tính nết lười biếng chơi bời lêu lổng, chỉ tiếc là cậu cần cù chăm chỉ tu hành trăm năm, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào thảm cảnh, cũng không biết có ai chôn cất hài cốt của cậu không?
Bây giờ cậu đã nhận biết rõ ràng, tính cách của cậu và Bùi Lệnh hoàn toàn trái ngược nhau, Bùi Lệnh nói dễ nghe thì là người có tâm trí kiên định, không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, nói khó nghe thì là người lạnh lùng tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn với chính bản thân mình.
Người như vậy mới có thể đạt đến đỉnh cao thành công ở kiếp trước.
Nhưng Diệp Vô Tuyết không đơn thuần như Bùi Lệnh, kiếp trước cậu luôn muốn đè đầu cưỡi cổ Bùi Lệnh, sau này Diệp Vô Tình xảy ra chuyện, cậu bôn ba khắp nơi vì chuyện của Diệp Vô Tình.
Cậu không có đạo tâm, đương nhiên không thể tu thành chân Tiên.
Kiếp này Diệp Vô Tuyết chỉ hy vọng Diệp Vô Tình có thể an toàn thoát khỏi tai họa Mặc Tiên, có thể tu thành đại đạo hay không không còn là ưu tiên hàng đầu nữa.
Diệp Vô Tuyết không còn hiếu thắng như trước, đối với Bùi Lệnh, cậu càng muốn lấy lòng hắn hơn, đợi đến khi Bùi Lệnh trở về Bùi gia, nói không chừng hắn sẽ cứu được bọn họ, cậu nói: “Ca ca thường khen huynh múa kiếm uy vũ như rồng bay, bảo ta học hỏi nhiều hơn, vừa rồi quan sát một phen, quả nhiên không sai.”