Minh Châu Ám Đầu

Chương 8

“Ngươi mặc quần áo ướt sũng này làm chi vậy?”

Bùi Lệnh nói: “Ta không muốn làm bẩn y phục.”

Mái tóc Bùi Lệnh còn ướt, có vài sợi rủ xuống bên má, hai mắt hắn sáng ngời, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết, vẫn là một mảnh lạnh lẽo.

Đôi môi hắn mím lại bướng bỉnh, trông rất đẹp nhưng cũng không dễ chọc.

Diệp Vô Tuyết từ trước đến nay chưa từng thấy ai giống như hắn vậy.

Không chịu mặc quần áo sạch sẽ lại khăng khăng mặc bộ đồ ướt này, nếu để Diệp Vô Tình nhìn thấy chắc chắn sẽ lại mắng cậu.

Có điều nhìn thấy máu tươi rỉ ra trên cánh tay Bùi Lệnh, thấm ướt ống tay áo vốn đã bẩn thỉu không chịu nổi, Diệp Vô Tuyết buông lỏng ngón tay, lọ thuốc trị thương giấu trong tay áo lật qua lật lại, nhưng làm sao cũng không đưa ra được.

Bất thình lình, một đống nham thạch nóng chảy đổ xuống đầu, khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy nóng rát đau đớn, như thể ngửi thấy mùi da thịt mình cháy khét.

Cậu ấp úng gọi ca ca, lại như bị đổ cát vào cổ họng.

Đủ thứ chuyện của kiếp trước hiện lên trước mắt cậu, Diệp Vô Tình nhét kiếm gỗ vào tay cậu, lừa cậu đây là một thanh kiếm hiếm có trên thế gian, chỉ những người có công lực thâm hậu mới có thể phát huy được sức mạnh của nó.

Diệp Vô Tuyết trẻ người non dạ đã bị Diệp Vô Tình vẻ ngoài thật thà đôn hậu lừa gạt như thế đó, cậu cầm kiếm gỗ bình thường đi rêu rao khắp đầu đường ngõ hẻm, kết quả bị tên côn đồ lớn tuổi hơn bẻ gãy kiếm gỗ, cậu khóc sướt mướt chạy về nhà đòi Diệp Vô Tình lấy lại công bằng.

“Bảo kiếm… Bảo kiếm Kinh Hoàn Tử Điện Phích Lịch của đệ! Nó gãy rồi!”

Diệp Vô Tuyết khóc đến thở không nổi, còn Diệp Vô Tình ở bên cạnh lại cười không ra hơi.

Diệp Vô Tình nói: “Vô Tuyết, ca ca lừa đệ thôi. Nó không phải bảo kiếm gì đâu, nó chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường mà thôi.”

Diệp Vô Tuyết vùi mặt vào lòng Diệp Vô Tình, càng khóc lớn hơn.

“Ca ca…” Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, cậu giống như bị ném vào lò luyện đan, tứ chi xương cốt đều bị đốt cháy.

Ánh sáng chói mắt khiến cậu khó chịu, cậu nheo mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.

“Vô Tuyết, đệ tỉnh rồi à?”

Khuôn mặt vẫn luôn nhớ nhung đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tình vẫn giống hệt như cậu đã thấy nhiều năm trước, y đưa mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán cậu, nói với giọng lo lắng: ”Vẫn còn hơi nóng.”

Diệp Vô Tuyết chăm chú nhìn Diệp Vô Tình, sợ chớp mắt một cái, Diệp Vô Tình sẽ biến mất khỏi giấc mơ của mình.

“Đệ uống thuốc trước đi, sau đó ngủ một giấc, sẽ khỏe lên thôi.”

Diệp Vô Tình ôm Diệp Vô Tuyết đỡ cậu ngồi dậy, tay còn lại cầm thuốc sắc đưa đến bên miệng Diệp Vô Tuyết

“Không được chê đắng, ngoan ngoãn uống nào.”

Ánh mắt Diệp Vô Tuyết dán chặt vào khuôn mặt Diệp Vô Tình, cậu đã nhiều năm không mơ thấy Diệp Vô Tình rồi, bây giờ đột nhiên mơ thấy y, cậu liền tham lam nhìn chằm chằm Diệp Vô Tình, khi bát thuốc được đưa tới miệng, cậu liền ngoan ngoãn há miệng ra, một hơi uống sạch bát thuốc đắng ngắt.

Diệp Vô Tình kinh ngạc nói: “Sao hôm nay đệ lại nghe lời như vậy?”

Y đặt bát xuống, lại đỡ Diệp Vô Tuyết nằm xuống.

Diệp Vô Tuyết nắm chặt cổ tay Diệp Vô Tình, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, môi cậu khẽ mấp máy, có hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được một chữ.

Diệp Vô Tình bối rối: “Làm sao vậy? Vẫn còn thấy khó chịu sao?”

Diệp Vô Tuyết liều mạng lắc đầu, thân thể cậu nóng như lò lửa, cảm giác như nước mắt vừa rơi xuống sẽ bốc hơi ngay vậy.

Diệp Vô Tuyết nhoáng một cái nhào vào trong ngực Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tình bị phản ứng của Diệp Vô Tuyết làm cho sợ hãi, y đặt tay ra sau vỗ vỗ lưng cậu, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu thuốc đắng quá, lần sau ca sẽ chuẩn bị kẹo trái cây cho đệ, đâu đến nỗi phải khóc như vậy?”

Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Ca ca, đệ đang nằm mơ phải không?”

Diệp Vô Tình đáp: “Nằm mơ cái gì? Đệ bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Nhưng cũng đừng sốt đến hỏng đầu trở thành một đứa ngốc thật nha. Mặc dù bây giờ đệ cũng không thông minh lắm.”

Diệp Vô Tuyết kinh ngạc không thôi, cậu vẫn luôn cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một hồi mộng ảo trước khi chết, trọng sinh gì đó chỉ là ảo tưởng của cậu, nên cậu mới cố tình làm nhục Bùi Lệnh bất chấp hậu quả, thế nhưng giấc mơ này không khỏi quá tốt rồi đi.

Điều này khiến cậu không muốn tỉnh lại chút nào.

Cho dù biết rõ là mơ, nhưng cậu vẫn muốn đắm chìm trong đó.

Diệp Vô Tuyết sốt cao không bớt, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng Diệp Vô Tình đi tới đi lui bên giường nói chuyện với đại phu, khiến cậu an tâm vô cùng.

Bệnh đến như núi đổ, đi như kéo tơ, sau khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại, cậu phải nằm trên giường mấy ngày mới ngồi dậy được.