Minh Châu Ám Đầu

Chương 7

Bùi Lệnh ồ một tiếng, hắn cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Vô Tuyết không muốn dây dưa với hắn nữa nên định xoay người rời đi, Diệp Vô Tình cầm xà phòng và quần áo bước vào, thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đứng đó trừng mắt nhìn nhau, y theo bản năng giơ tay vỗ nhẹ vào đầu Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tình nói: “Vô Tuyết, Tiểu Bùi là khách, đệ không được bắt nạt người ta.”

Diệp Vô Tuyết uất ức vô cùng: “Đệ có bắt nạt hắn đâu.”

Diệp Vô Tình không tin lời nói của Diệp Vô Tuyết, nhưng y hiểu rõ tính nết của đệ đệ mình, Diệp Vô Tuyết vừa bĩu môi là y biết cậu có ý đồ xấu gì.

Nhưng khi y nhìn thấy bộ quần áo Diệp Vô Tuyết đang cầm, khóe mắt y cong lên, lại cười nói: “Đệ chịu cho Tiểu Bùi mặc bộ quần áo này của mình à? Ta cứ tưởng Tiểu Bùi cao hơn đệ nên có lẽ không mặc vừa quần áo của đệ, bèn lấy quần áo của mình lại đây. Cơ mà nếu là bộ quần áo này của đệ thì có lẽ cậu ấy có thể mặc…”

Diệp Vô Tình còn chưa nói xong, Diệp Vô Tuyết đã ngắt lời y: “Không phải bộ này, đệ lấy nhầm rồi.”

Bùi Lệnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ta mặc đồ của huynh.”

Bộ quần áo của Diệp Vô Tình là đồ cũ, hiển nhiên không bằng bộ mà Diệp Vô Tuyết mang đến, nhưng Bùi Lệnh vẫn đưa tay ra nhận lấy.

Diệp Vô Tuyết càng thêm buồn bực, nhưng cậu không dám nổi giận trước mặt Diệp Vô Tình, chỉ có thể phình to hai mái lẳng lặng trừng mắt nhìn Bùi Lệnh.

Thế nhưng ánh mắt Bùi Lệnh nhìn Diệp Vô Tình lại khiến cậu sửng sốt, hóa ra người này không phải là một hòn đá, ít nhất khi hắn nhìn Diệp Vô Tình, ánh mắt của hắn cũng không xa cách ngàn dặm như vậy.

Diệp Vô Tuyết bỗng dưng có một loại cảm giác kỳ lạ, người này đột nhiên xuất hiện, hình như hắn muốn cướp mất ca ca của cậu.

Diệp Vô Tình còn có việc phải làm, liền dặn dò Diệp Vô Tuyết đưa Bùi Lệnh đi tắm rửa.

Bùi Lệnh cẩn thận dè dặt cầm lấy quần áo Diệp Vô Tình để lại, như thể sợ làm bẩn nó ở đâu đó, nào có dáng vẻ thờ ơ khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết vừa rồi.

Sự thù địch của Diệp Vô Tuyết đối với Bùi Lệnh, có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.

Diệp Vô Tuyết trở lại tiểu viện của mình, cậu không cho Bùi Lệnh vào phòng, mà lấy một xô nước lạnh ngắt ở trong giếng đặt xuống chân Bùi Lệnh, nói: “Ngươi tắm ở đây đi.”

Bùi Lệnh nghe vậy, hắn nhướng mi mắt lên, nhìn thẳng vào Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tình và Diệp Vô Tuyết trời sinh có đôi mắt nhạt màu, nên khi nhìn người khác có vẻ hơi kiêu ngạo.

Diệp Vô Tình vốn là người thân thiện thích cười, nên vẻ kiêu ngạo cũng bớt đi mấy phần, nhưng Diệp Vô Tuyết lại khác, cậu tuổi trẻ ngông cuồng, hỉ nộ hiện rõ trên mặt, hai chữ chán ghét viết rõ ràng lên mặt.

Mà tròng mắt của Bùi Lệnh lại cực kỳ tối tăm và khó đoán, khiến mọi người muốn tránh xa hắn.

Diệp Vô Tuyết thấp giọng lầu bầu: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Dù sao cũng phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được vào phòng ta.”

Bùi Lệnh nói: “Ta sẽ không vào phòng của ngươi.”

Diệp Vô Tuyết tức giận nói: “Ta cũng đâu muốn cho ngươi vào phòng.”

Cậu xoay người bước vào phòng, nhét bộ quần áo mới lục ra lại vào trong tủ, dù gì Bùi Lệnh cũng không mặc nó.

Diệp Vô Tuyết nằm trên giường đọc thoại bản, bên ngoài vang lên tiếng nước chảy, chắc là Bùi Lệnh đang tắm.

Diệp Vô Tuyết hết hứng đọc truyện, cậu vứt cuốn thoại bản đi, nghiêng người dựa vào khe cửa.

Đằng sau khe cửa nhỏ hẹp, Bùi Lệnh đang để trần phần thân trên.

Trên cánh tay của hắn chằn chịt vài vết sẹo, trông vô cùng đáng sợ, dáng người cũng rất gầy nhưng không hề yếu ớt.

Làn nước trong vắt hòa tan máu và chất bẩn, để lộ ra khuôn mặt mà thiếu niên nên có, những giọt nước trượt xuống cằm Bùi Lệnh, rồi rơi xuống đất trong sân.

Diệp Vô Tuyết chợt nín thở.

Bùi Lệnh cảm giác sau khe cửa có một ánh mắt đang nhìn mình, khi hắn quay mặt lại, Diệp Vô Tuyết đã lập tức né tránh.

Cậu trốn ở sau cửa, không biết tại sao mình lại muốn nhìn lén Bùi Lệnh tắm, cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ.

Mặc dù cậu không thích Bùi Lệnh, nhưng cậu vẫn đi tìm kim sang dược, vết thương trên cánh tay Bùi Lệnh còn mới, vẫn chưa được xử lý kịp thời, miệng vết thương còn đính một ít bụi bẩn.

Tiếng nước bên ngoài đã ngừng hẳn, Diệp Vô Tuyết nghĩ chắc Bùi Lệnh đã mặc xong quần áo rồi, cậu cầm kim sang dược mở cửa ra, nhưng lại không thấy bóng dáng Bùi Lệnh đâu cả.

Diệp Vô Tuyết lần theo vết nước trên mặt đất, nhìn thấy Bùi Lệnh đang mặc nguyên bộ quần áo cũ của hắn, chỉ là quần áo đã ướt đẫm, góc áo còn đang nhỏ nước.

Về phần quần áo của Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh vẫn đang cầm trên tay.

Diệp Vô Tuyết đuổi theo Bùi Lệnh túm lấy cánh tay hắn, có lẽ đã đυ.ng vào vết thương của Bùi Lệnh nên hắn khẽ cau mày lại.