Chương 3
Gần công ty của Vương Tuấn Khải có một bệnh viện thú cưng nhỏ, lúc trước thỉnh thoảng anh sẽ đi ngang qua nơi này nhìn đám mèo con chó con qua tấm kính thủy tinh. Nhưng hiện tại anh là người đã có một con thú cưng riêng của mình cho nên cuối cùng anh cũng đã có thể 'danh chính ngôn thuận' bước vào trong bệnh viện thú cưng này."Xin chào....."
Ngồi ở quầy tiếp tân chính là một cô gái có mái tóc ngắn, đeo một cặp mắt kính tròn vừa thấy có người đến liền vội vàng đứng dậy tiếp đón.
"Đây là mèo của anh sao?"
"Ừm, tôi dẫn nó đến xem bệnh." Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải đem thú cưng của mình đi bệnh viện, cho nên anh cũng không biết nên làm những gì.
"Xem bệnh à, vậy anh ở đây chờ tôi một chút nha."Cô gái đeo mắt kính quay đầu vào bên trong gọi: "Vương Nguyên! Nguyên ca! Có khách đến nè! Là một con mèo!
Vương Nguyên?
Tay Vương Tuấn Khải đang cầm l*иg đựng mèo siết chặt lại hơn một chút, trái tim của anh bắt đầu đập kịch liệt, có một loại khẩn trương cùng mong chờ đang đánh sâu những cơ quan cảm giác của anh. Vương Tuấn Khải bắt đầu nhớ lại ngày mình gặp Vương Nguyên, đủ loại chi tiết khi ở bên cạnh đối phương, từng lời nói, hành động của cả hai khi ấy anh đều ghi nhớ rõ trong đại não của mình, vì thế khi nghe đến hai chữ này anh đều trông mong có thể gặp được cậu.
Ngày đó, khi cậu rời đi đã nói nơi cậu làm cách tiệm trà sữa không quá xa, khả năng cao có lẽ chính là bệnh viện thú cưng này đây, thôi thì cứ đợi cái người tên Vương Nguyên kia ra là biết có phải là cậu Vương Nguyên mà anh ngày ngóng đêm mong hay không là biết.
"Nguyên ca à!"
"Đừng hét lên, mèo ở nơi này không bị bệnh cũng bị cô dọa cho thành có bệnh."
Vương Tuấn Khải thẳng lưng đứng ngay ngắn ở nơi đó, nhìn người mà anh luôn nhớ nhung đến cậu hôm nay khoác trên người một chiếc áo blouse màu trắng dài, đang từng bước từng bước đi về phía anh trong đầu của anh giờ phút này đều trống rỗng một mảnh nhưng rồi chỉ vài giây sau anh lại thầm nghĩ 'Cậu ấy thật đáng yêu, cậu ấy thật quá đáng yêu, quá quá đáng yêu rồi!'
Đêm qua Vương Nguyên vừa mới cứu sống một con mèo trong lúc nó gần cận kề cái chết, cho nên tình trạng của cậu lúc này là vô cùng mệt mỏi khi cậu thấy người đến nơi này là Vương Tuấn Khải cậu còn nghĩ mình đang bị ảo giác rồi.
"Có thể.......Cho tôi mượn một chút được không?" Vương Nguyên đưa tay ra, có chút run rẩy, cậu phải hít hít mấy hơi thật sâu mới có thể vững vàng lại.
"Có thể." Vương Tuấn Khải đem l*иg đựng mèo con đưa cho Vương Nguyên, ánh mắt trắng trợn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người ta.
"Bị sao vậy?" Vương Nguyên đem mèo nhỏ từ trong túi ra ôm vào trong ngực, cậu không dám ngẩng đầu cùng người đối diện mình nói chuyện, cậu sợ chính mình sẽ bởi vì ánh mắt của đối phương mà làm cho nhịp tim đập loạn.
"Ăn ít hơn, không vui vẻ, còn bị tiêu chảy một ít."
"Đây là lần đầu tiên tôi nuôi mèo, sợ nó xảy ra chuyện gì cho nên liền nhanh chóng đưa nó bệnh viện khám."
"Hẳn là không có vấn đề gì lớn, có lẽ thức ăn anh cho nó ăn có thể quá hỗn tạp, nó vẫn còn nhỏ, hơi bị rối loạn tiêu hóa. Mèo nhỏ như vậy phải luôn giữ ấm còn nữa hiện tại không cần tắm cho nó, hiện tại nó quá nhỏ cơ thể lại yếu nữa. À mà đúng rồi, anh có cho nó uống sữa không? Có thể nó bị tiêu chảy là do uống sữa đó, đại đa số mèo đều không được uống sữa vì dạ dày của nó không thể hấp thu được lactose(*) anh có thể mua sữa dê cho nó uống."
Mèo giống như các động vật có vυ' trưởng thành khác không dung nạp được lactose. Có nghĩa là chúng thiếu enzim cần thiết để phá vỡ đường lactose, vì vậy sau khi uống sữa tươi, mèo có thể bị tiêu chảy, đầy hơi. Việc này mang đến rắc rối cho mèo và cả chính bạn, bạn sẽ chẳng vui vẻ tí nào khi phải dọn dẹp đống hậu quả chỉ vì cho mèo uống sữa lung tung. - meowwoof.vn
"Lỗ tai không nóng, mũi cũng vẫn ướt có nghĩa là không phát sốt, cho nên là không có vấn đề gì lớn, anh không cần phải lo lắng quá." Vương Nguyên nói xong còn nâng khoai tây lên nhìn, sau đó muốn trả nó lại cho Vương Tuấn Khải, nhưng đối phương lại không hề đưa tay ra nhận.
"Nếu anh không yên tâm, vậy để tôi đi đo nhiệt độ cơ thể của nó nhé?" Vương Nguyên tưởng kết luận của mình có lẽ đã quá qua loa cho nên đối phương trong lúc nhất thời không tin tưởng vì vậy mới không chịu nhận mèo nhỏ về.
Hiện tại Vương Tuấn Khải đang rơi vào trạng thái mơ màng, những gì Vương Nguyên nói anh đều không nghe một chữ, anh lúc naỳ chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình mà thôi. Khoai tây có lẽ cũng đã mệt rã rời rồi, nhìn nó bị nâng lên rồi hạ xuống vẫn mà vẫn có thể ngủ, Vương Tuấn Khải dứt mình ra khỏi trạng thái mơ màng anh lại nhìn về con mèo của mình chưa được bao lâu thì trong phút chốc đường nhìn của Vương Tuấn Khải vốn dĩ là đang nhìn khoai tây và suy nghĩ về nó thì lúc này anh lại đột ngột chuyển đường nhìn của mình từ con mèo dời lên người đang bế khoai tây của an. Trông thấy Vương Nguyên cũng đang nhìn mình, đôi mắt của cậu tròn xoe trông còn đáng yêu hơn mèo con nữa, khiến cho anh chỉ hận thời gian sao không thể ngừng mãi tại đây để anh có thể được ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu mãi.
"Sao em không gọi điện thoại cho tôi?"
"Hả?" Vương Nguyên nghiêng đầu, trong tay cậu là khoai tây dường như cảm nhận chút di chuyển nên nó đang trong cơn ngủ say liền run run hai cái lổ tai của mình một chút.
Mẹ ơi!!!!!!
Vương Tuấn Khải thiếu chút nữa không nhịn được mà hét lớn lên, khi nãy cậu nghiêng đầu nhìn anh cái bộ dáng này còn đáng yêu gấp trăm lần!
"Em không nhớ tôi sao? Ngày hôm qua tôi là người đã đưa danh thϊếp cho em đó."
Vương Nguyên không nghĩ tới Vương Tuấn Khải lại có thể hỏi câu hỏi thẳng thắn như vậy, cậu đã vốn định giả vờ như mất trí nhớ mà cho qua chuyện, nhưng đối phương dường như không hề muốn buông cơ hội này mà trực tiếp hỏi thẳng.
"A.......À anh là người ngày hôm qua..." Vương Nguyên kéo dài câu cuối và cố gắng để bản thân mình không làm ra những hành động quá khoa trương.
"Tôi tên là Vương Tuấn Khải, ngày hôm qua tôi đã đưa cho em một cái danh thϊếp, sao em không gọi cho tôi?"
"Ưʍ..Cái đó, ngày hôm qua tôi có ca phẫu thuật, cho nên, cho nên.....không có thời gian..." Vương Nguyên hoang mang rối rắm chớp chớp mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm mình.
"Thật sự, vài ngày trước có một con mèo được đưa đến đây, bên trong lỗ tai của nó bị nhiễm trùng sưng to đang làm mủ, ca phẫu thuật rất khó thực hiện, tối hôm qua giải phẫu xong tôi phải cùng chủ nhân của nó thức một đêm để xem chừng tình hình buổi sáng hôm nay mới có chuyển biến tốt đẹp, không tin thì anh cứ hỏi Lan Lan!" Vương Nguyên nói xong còn chỉ tay vào cô gái đeo mắt kính đang ngồi nhìn cả hai từ đầu đến giờ.
Ánh mắt của Vương Tuấn Khải nhu hòa đi, trong lòng Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà.....Tại sao cậu lại phải giải thích với người này chứ? Tuy cậu cầm danh thϊếp của người ta, nhưng dựa vào cái gì mà cậu phải gọi điện thoại chứ???
"Vậy hôm nay mấy giờ em sẽ tan ca?"
"Năm giờ...."
"Vậy năm giờ tôi sẽ đến đón em, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm chiều nhé." Vương Tuấn Khải sau khi nói xong liền đưa tay nhận lấy khoai tây nhỏ từ tay Vương Nguyên về, đặt nó lại vào trong l*иg đựng mèo, bộ dáng rất là bình tĩnh.
"Cái cái cái cái gì? Sao lại phải cùng nhau đi ăn cơm chiều?" Vương Nguyên đầy thắc mắc hỏi lại Vương Tuấn Khải.
"Để tư vấn một ít chuyện.....Là những chuyện chăm sóc mèo, lý do này được không?"
"Cái này....Cái này cũng không cần phải cùng nhau đi ăn một bữa, gọi điện thoại cũng vẫn có thể nói được mà." Vương Nguyên khẩn trương nuốt bọt, tại sao cậu phải cùng người này đi dùng cơm chứ? Sao có thể đây! Cậu chỉ cần nhớ tới cái ngày hôm đó, bản thân vì quá kích động mà gọi người ta là bạn trai của mình, thật xấu hổ vô cùng!
"Vậy em cho tôi số điện thoại của em đi." Vương Nguyên nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào số của Vương Tuấn Khải, điện thoại của anh vang lên hiện lên dãy số điện thoại của cậu, khóe miệng của anh câu lên một chút..... Sau đó, anh lưu lại tên cậu, không nhanh không chậm gọi lại số điện thoại của Vương Nguyên, chiếc điện thoại vừa được cậu cất vào túi lại bất chợt reo lên.
"Alo." Vương Tuấn Khải đặt điện thoại lên lổ tai mình, thanh âm nhẹ nhàng lập lại câu 'Alo', anh dứt khoát không cho cậu đường từ chối. Vương Nguyên vẫn chưa hiểu chuyện gì lấy điện thoại ra nghe máy.
"Hôm nay tan ca em có rảnh không? Tôi muốn mời em đi dùng một bữa cơm."
"Hả?" Lỗ tai Vương Nguyên lại một lần nữa nóng lên. "Tại sao chứ?"
"Tôi muốn theo đuổi em, được chứ?"
Lan Lan ngồi ở một bên xem phim tình cảm từ đầu đến giờ, nghe được câu này vào lúc đang uống nước cô nàng liền bị sặc nước ho không ngừng.
"Cái cái cái cái gì?" Vương Nguyên giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn Vương Tuấn Khải.
"Tôi có thể theo đuổi em không?" Vương Tuấn Khải lặp lại câu hỏi của mình.
"Không không không thể." Vương Nguyên hoang mang rối loạn mà tắt điện thoại.
"Sao lại không được?"
"Tôi, tôi, tôi, đã có bạn trai!" Cậu chột dạ mà lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách của cả hai hơn.
"Cái gì! Nguyên ca! Cậu có bạn trai rồi sao? Tôi nghi lắm mà, ngày hôm qua tôi nhìn thấy trên balo của cậu có gắn một cái móc khóa hình rex rabbit phiên bản giới hạn của quán trà sữa gần đây tôi đã muốn hỏi rồi, nhưng mà cái đó không phải là chỉ có những người chụp hình với người yêu mới có được hay sao? Tôi vẫn luôn tò mò mà không dám hỏi đó!"
Vương nguyên hung hăng mà trừng mắt nhìn Lan Lan, nếu cậu là một con mèo cậu nhất định sẽ bay đến cào cô nàng một cái cho bỏ ghét.
Ý cười trên mặt của Vương Tuấn Khải càng thêm sâu, Vương Nguyên thì hoàn toàn mất hết mặt mũi, chợt cậu lại nhớ ra tại sao bản thân cậu lại nói cậu có bạn trai rồi? Không phải cậu nên nói cậu có bạn gái rồi mới đúng sao? Trời ạ, đều là do Vương Tuấn Khải! Làm hại cậu khiến đầu óc cậu rối loạn lên hết!
"Xem ra là em không có bạn trai, vậy tan ca tôi sẽ tới đón em nhé." Vương Tuấn Khải sau khi nói xong còn đặt vào tay Vương Nguyên một tấm danh thϊếp khác:"Sợ ngày hôm qua em làm rơi mất, lần này giữ cho tốt nhé." Nói xong còn không đợi Vương Nguyên phản ứng, đã xoay người rời đi.
"Nguyên ca, tại sao anh ta lại muốn theo đuổi cậu vậy?"
"Câm miệng đi." Sau khi phục hồi lại tinh thần, Vương Nguyên hung dữ trừng mắt nhìn Lan Lan còn liếc cô nàng một cái, cầm lấy ly trà mà Lan Lan đưa cho cậu uống một ngụm.
"Phụt -------."
Trà còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Vương Nguyên phun ra, tay trái cậu run rẩy mà nắm chặt tấm danh thϊếp vừa được đưa cho, ánh mắt cậu lại trừng lớn, nhìn chẳng khác cái cặp kính mắt của Lan Lan chút nào. "Tổng tổng tổng tổng giám đốc tập đoàn Vương thị?"
Ngày hôm qua nhận danh thϊếp của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên thật sự không có xem, thứ nhất là bởi vì khi ấy cậu đang rất hốt hoảng, tấm danh thϊếp kia được cậu nhận cũng bị cậu nhét vào trong túi tiền không thèm nhìn tới, thứ hai là bởi vì ngày hôm qua sau khi cậu trở về thì thật sự có rất nhiều công việc ập tới, mãi cho đến buổi sáng hôm nay mới có thời gian để hít thở một chút.
"??? Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị?" Lan Lan đẩy gọng kính mắt nhích lại gần, cùng Vương Nguyên trừng mắt nhìn tấm danh thϊếp. "Nguyên ca! Vậy là cậu chuẩn bị rơi vào hố vàng rồi!"
"Cô im miệng đi!"