Chương 4
Người mình từng thầm mến thời cấp ba, đột nhiên bây giờ lại trở thành kẻ theo đuổi mình sau ngần ấy năm trôi qua. Còn chuyện buồn cười nào hơn câu chuyện này không?Vương Nguyên đối với tờ danh thϊếp cùng chức vị to lớn của Vương Tuấn Khải khiến cho cậu ngây ngốc cả người, trong chốc lát lại bụm mặt mình bật cười chốc lát lại tự vò đầu của mình. Cậu cứ nghĩ rằng mình đã quên đi được người này, trong từng ấy năm cuộc đời ngắn ngủi của cậu thì cái tên 'Vương Tuấn Khải' này chính là một bí mật mà được cậu chôn sâu nhất tận đáy lòng.
Vương Tuấn Khải là học trưởng của Vương Nguyên, so với cậu lớn hơn một lớp. Đôi khi cậu còn nghĩ, nếu mẹ của cậu có thể sinh cậu ra sớm hơn một năm thì quá tốt rồi, bởi vì sự chênh lệch một năm này đã khiến cậu bỏ lỡ vô số lần cơ hội để được gần gũi với Vương Tuấn Khải.
Cậu đối với anh có thể nói là nhất kiến chung tình, vào ngày tựu trường năm đầu tiên ở trung học, khi ấy Vương Tuấn Khải là chủ tịch hội học sinh nên được mời lên bục đọc diễn thuyết, anh đứng ngay ngắn ở trên bục giảng và dưới cái nắng tháng chín đầy rực rỡ, anh cất giọng mình đọc bài phát biểu trên tay mình, nhưng lại giống như đang đọc một bài thơ. Anh mặc trên người một bộ đồng phục học sinh cũng giống như bao người khác, nhưng ở anh mang một khí chất khác lạ hơn những người kia, vô cùng trẻ trung và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau bài phát biểu, anh cầm bản thảo và cúi gập người một cái. Vương Nguyên khi ấy nghe được một tiếng sấm nổ ầm trong đầu của mình cùng với nhịp tim đập nhanh như muốn vỡ ra.
Cậu dùng hai năm để chứng thực cảm giác của mình khi ấy là đúng, cho nên trong hai năm ấy cậu đã luôn tìm mọi cách để thu về những tin tức của Vương Tuấn Khải, cậu dùng hết tất cả những kỹ năng diễn xuất của mình để che dấu đi đôi mắt bối rối mỗi khi tình cờ gặp anh, được anh bắt chuyện, được anh nhìn thấy. Nhưng rồi sau hai năm Vương Tuấn Khải lại tốt nghiệp, Vương Nguyên vô cùng mất mát nhưng đồng thời trong tận đáy lòng của cậu lại lặng lẽ thở ra một hơi, lý trí nói cho cậu biết ngay lúc này, thời điểm này nên nói lời tạm biệt với tình yêu chỉ đến từ một phía từ cậu vì đây mới là kết quả tốt nhất cho một kẻ yêu đơn phương.
Vương Nguyên thật sự nghĩ bản thân mình đã quên đi Vương Tuấn Khải, và thời gian sáu năm trôi qua đã đủ để những rung động đầu đời của cậu dần lắng xuống, cũng như đủ đem một người luôn nằm sâu ở trong trí nhớ của cậu được cậu chôn cất vào một nơi khác. Chỉ là vào lúc thời điểm cậu gặp lại anh trong đáy lòng cậu như bị một trận gió thổi qua, đem những tro bụi được cậu tích cóp từng năm tháng qua để chôn vùi một bí mật thổi bay và những gì thuộc về người ấy lại dần dần trỗi dậy trong cậu.
.
.
.
Hiện tại thì Vương Nguyên đang ngồi trong một nhà hàng cao cấp nhất, đối diện là Vương Tuấn Khải với bộ vest phẳng phiu, trước mặt cậu là dĩa bò bít tết cùng với ly rượu vang đỏ. Trên bàn còn có những ngọn nến nho nhỏ lóe sáng cùng với âm nhạc du dương bên tai.
Vương Nguyên cắt một miếng nhỏ thịt bò, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của Vương Tuấn Khải mà cẩn thận bỏ thịt vào miệng, dưới ánh nến lay động, đôi môi nhỏ nhắn mở ra khép vào của cậu trông vừa bóng mượt lại vừa mê người.
"Cái kia....Anh mau ăn đi." Cuối cùng Vương Nguyên cũng chịu không được nữa, cậu nuốt xuống miếng thịt bò chẳng có mùi vị gì trong miệng mình tay cũng ngừng động tác.
"Được." Vương Tuấn Khải giống như đem lời nói của Vương Nguyên biến thành một câu quan tâm đầy ngọt ngào, anh khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng chịu cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt từng miếng thịt bò của mình, nhưng ánh mắt của anh vẫn giống như ban đầu luôn nhìn vào Vương Nguyên không ngừng, khiến cho cậu cũng run tay mà vô tình làm vết tương dính lên mặt mình, cậu chỉ có thể nhanh chóng đưa lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng của mình đi. Kết quả là ánh nhìn của người đối diện càng thêm trắng trợn và đầy sức nóng.
.
.
"Hôm nay thức ăn ở đây em thấy được chứ?"
Rất vất vả mới dùng xong bữa cơm, Vương Tuấn Khải còn kiên trì muốn đưa Vương Nguyên về nhà, Vương Nguyên cũng không có lý do gì để từ chối nên đành phải đáp ứng. Cậu ngồi ở ghế phó lái, đặt balo của mình ở trên đùi, Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn thấy được cái móc khóa hình con thỏ treo trên chiếc balo của cậu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy vật này khiến anh không thể nhịn được mà mỉm cười đầy vừa lòng.
"Vừa lòng vừa lòng, chỉ là......"
"Hửm?"
"Có phải hay không có chút....Khoa trương?" Vương Nguyên thật sự là không tìm được một từ chuẩn xác để hình dung cho bữa cơm tối này, nào có người nào mời khách ăn một bữa tối ở một nơi sang trọng có nến, nhạc và đầy lãng mạng như vừa rồi chứ.
"Sao vậy? Em không vui sao? Sau này tôi sẽ chú ý việc này."
Vị tiên sinh này, loại chuyện như thế này nói chú ý là chú ý như thế nào a!
"Cũng không phải không thích, chỉ là...Nến, nhạc này nọ đều không phải là dành cho những cặp đôi sao?" Vương Nguyên nói xong lời này chợt muốn cắn lưỡi tự sát cho rồi, đã nhìn thấu được vài điều rồi sao lại phải nói toạc ra chứ, đây có khác gì tự lấy chân đập vào đá mình đâu!
Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Vương Tuấn Khải nghe được câu này liền xoay đầu dùng ánh mắt cực kì ái muội nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên, ánh mắt của anh còn muốn sáng chói hơn cái đèn đỏ ngoài xe nữa, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu như muốn xuyên thấu. Ngay lúc Vương Nguyên chịu không nổi nữa mà muốn lên tiếng thì Vương Tuấn Khải lại nhẹ nhàng nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, sau đó anh vô cùng gian manh mà nói ra một câu: "À, tôi đã quên chúng ta không phải."
Vương Nguyên chắc chắn mặt của mình ở thời điểm này rất đỏ, bởi vì mỗi khi cậu đỏ mặt hai vành tai của cậu cũng sẽ nóng lên theo.
"Mặt em đỏ rồi."
"Tôi không có!" Vương Nguyên chỉ là theo bản năng mà thốt ra câu này, vì thế âm lượng của cậu cũng không được khống chế mà nói rất lớn còn khiến cho Vương Tuấn Khải giật mình mà cả bản thân cậu ta cũng giật mình chẳng kém với giọng nói quá to của mình.
"Lừa em thôi." Vương Tuấn Khải mỉm cười, hai chiếc răng nanh nho nhỏ lại xuất hiện khiến cho Vương Nguyên cảm thấy xấu hổ vô cùng, cậu lập tức xoay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nói gì nữa. Nhắc đến hai cái răng nho nhỏ kia của anh, cậu lại nhớ tới thời học trung học cậu đã yêu muốn chết hai chiếc răng nanh kia, mỗi khi anh cười thật tươi hai chiếc răng ấy lại lộ ra trông vô cùng đáng yêu.
Vương Nguyên bắt buộc chính mình không được nhớ tới chuyện của lúc kia nữa, chờ đến lúc cậu lấy lại bình tĩnh mới chợt phát hiện, hiện tại trời bên ngoài lại tối bên trong xe ánh đèn cũng không rõ, bộ người này có tài năng đặc biệt hay sao mà có thể thấy được mặt cậu đỏ chứ!
Thẳng một đường đi Vương Nguyên cũng không hề bình tĩnh cho lắm, cậu chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn mọi vật bên ngoài để trấn tĩnh lại bản thân.
"Ngày mai em vẫn tan ca vào giờ này sao?" Chiếc xe dừng ở bên vệ đường dưới nhà của Vương Nguyên. "Ngày mai tôi vẫn có thể mời em đi dùng bữa tối cùng không?"
"Ngày mai là ngày nghỉ của tôi."Vương Nguyên đã xoay người sẵn, bàn tay đặt lên cửa xe tư thế sẵn sàng chuẩn bị rời đi: "Sao anh lại muốn mời tôi đi ăn lần nữa...?"
Vương Tuấn Khải giống như vừa nghe được một câu hỏi khá ngốc từ cậu, anh đặt khủy tay của mình lên trên tay lái bàn tay chống vào đầu nghiêng người mỉm cười lại lộ ra hai chiếc răng nanh của mình: "Tôi hiện tại đang theo đuổi em mà, em đã quên rồi sao?"
Vương Nguyên đối với răng nanh của Vương Tuấn Khải giống như có một ma lực kì lạ nào đó, hai vành tai của cậu bắt đầu tự nhiên nóng lên.
"Cái đó, vậy anh cũng không nên luôn mời tôi đi dùng cơm, tôi sẽ cảm thấy áy náy, hơn nữa cũng sẽ mang đến phiền phức cho anh, không tốt lắm đâu..."
"Nếu như lúc này em chấp nhận làm người yêu của tôi thì chúng ta sẽ không có phiền phức nào nữa."
"Tôi đi trước đây, hôm nay tôi có chút mệt." Vương Nguyên nói xong liền dứt khoác đẩy cửa xe ra bước ra ngoài, cũng rất dứt khoác mà đóng cửa xe vào một đường thẳng đi vào, chỉ là mới đi được vài bước cậu lại phải vội vàng chạy về xe của Vương Tuấn Khải mở cửa ra: "Thật xin lỗi, tôi quên lấy balo." Mặt Vương Nguyên không chút thay đổi, sau đó cậu lại một lần nữa đóng lại cánh cửa xe, ôm lấy balo chạy trối chết, người ở phía sau cậu hạ cửa kính xuống lớn tiếng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé." Rồi mãi nhìn cho đến khi Vương Nguyên biến mất trong màn đêm mới chịu khởi động máy chạy đi.
Thật sự thì Vương Nguyên nên cần nghỉ ngơi cho thật tốt, cậu mới vừa hoàn thành một ca phẩu thuật cho một con mèo, lại cùng chủ nhân của con mèo kia thức trắng cả một đêm, nhưng khi Vương Tuấn Khải đến anh giống như là một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ dành cho cậu, chỉ cần một giọt cũng đủ để cậu nhiệt huyết sôi trào.
Nếu suy nghĩ kĩ lại, thì cậu cũng không có lý do gì mà từ chối lời yêu cầu của Vương Tuấn Khải. Cả hai người bọn họ đều là độc thân, Vương Tuấn Khải thích cậu mà cậu cũng từng thầm mến Vương Tuấn Khải, vậy thì có lý do gì mà không ở bên nhau? Chỉ là sáu năm kia thật sự quá dài, khiến cho Vương Nguyên không thể không hoài nghi phần rung động của mình lúc này là bởi vì vẫn còn yêu một Vương Tuấn Khải thời trung học hay là đã yêu một Vương Tuấn Khải trưởng thành. Sáu năm qua cậu chưa từng thăm dò một tin tức nào về Vương Tuấn Khải, thời còn học sinh cậu có một người bạn thân tên là Lưu Chí Hoành, anh trai của cậu ta học cùng lớp với Vương Tuấn Khải cho nên thời gian ấy những tin tức mà cậu biết được về Vương Tuấn Khải đều là từ Lưu Chí Hoành cung cấp đến. Ví như Vương Tuấn Khải rất thích Châu Kiệt Luân, anh cũng không thich ăn đồ ngọt, nhưng lại rất thích phim hoạt hình One Piece.
Sau khi Vương Tuấn Khải tốt nghiệp, cậu cũng nghe vài tin tức từ Lưu Chí Hoành về anh, như là nói nhà Vương Tuấn Khải rất giàu, khi học đại học anh được người nhà cho ra nước ngoài du học. Những tin tức vụn vặt ấy từ cậu ta cũng dần dần khiến Vương Nguyên buông bỏ anh ra khỏi cuộc sống của mình. Có đôi khi Vương Nguyên thầm nghĩ, cho dù mẹ cậu sinh cậu ra sớm một năm thì cậu cũng không thể cùng người này đứng chung một chỗ.
Nhưng tại sao trời cao lại trêu người đến như vậy, đến khi cậu đã cất anh vào một nơi sâu kín nhất lại đưa anh trở về bên cậu, đem cho cậu một bất ngờ vô cùng lớn. Sáu năm trôi qua, cậu không biết Vương Tuấn Khải còn thích Châu Kiệt Luân hay không, cũng không thể xác nhận anh còn xem phim hoạt hình One Piece như năm nào không, cũng chẳng dám tùy tiện nhận định anh không thích ăn đồ ngọt giống như ngày xưa nữa. Năm năm tháng tháng từng lớp tro bụi cứ thế chồng lên nhau che lấp đi nhiều thứ, ngay cả cậu thậm chí còn không thấy rõ được cảm tình của chính mình.
Lần gặp nhau này của bọn họ có thể nói là một cuộc hội ngộ ngoài ý muốn, mọi người ai cũng muốn có những cuộc hội ngộ ngoài ý muốn đầy bất ngờ, đầy vui vẻ này. Nhưng đối với cuộc hội ngộ ngoài ý muốn này cùng với việc tình cảm đã được cậu chôn sâu bao năm nay bỗng nhiên lại ào ạt trở lại thì cậu cũng không biết nên làm gì cho đúng bây giờ.