Y Kiếm Song Tu

Chương 2: Đốt lửa sưởi ấm

Mỗi lần trở về, hắn đều tức giận đến mức buông lời chửi bới không ngớt, nhưng lần nào cũng cố mang thuốc về bằng được.

“Thôi vậy.” Bạch Tiểu Hồ thở dài, bất lực nói: “Đệ cởi giày, lên giường sưởi ấm đi.”

Ngọc Trúc vội vàng lắc đầu: “Ngọc Trúc không lạnh.”

Nhưng nhìn thân hình gầy guộc, y phục lại mỏng manh, thêm vào đó chẳng có chút tu vi nào để chống lại cái lạnh, làm sao có thể không lạnh cho được?

Bạch Tiểu Hồ vốn chẳng phải người kiên nhẫn. Cậu cau mày, ra lệnh: “Mau lên giường đi, đừng để ta phải nhắc lại lần nữa.”

Ngọc Trúc sững sờ. Thiếu gia mà hắn biết trước nay luôn ôn hòa, nhã nhặn, chưa bao giờ to tiếng như vậy.

Bạch Tiểu Hồ không bận tâm đến vẻ ngạc nhiên của Ngọc Trúc, chỉ lo rằng mình nói nặng lời sẽ khiến hắn sợ hãi. Nghĩ lại, đứa trẻ này cũng thật đáng thương. Cậu dịu giọng: “Lạnh lắm, hai chúng ta nằm chung sẽ ấm hơn.”

Lúc này, Ngọc Trúc mới ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần là điều nguyên chủ muốn, hắn chưa từng từ chối.

Chờ Ngọc Trúc cởi giày xong, Bạch Tiểu Hồ liền xốc chăn lên, để hắn leo lên giường. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng kéo chăn kín mít, không để một miếng gió lạnh nào lọt vào.

Người Ngọc Trúc lạnh buốt, phải mất một lúc lâu mới ấm lên được.

Nằm chung như thế này, quả thật ấm áp hơn hẳn so với một mình.

Bạch Tiểu Hồ cảm thấy hài lòng, thầm quyết định lần sau sẽ để Ngọc Trúc nằm trước cho ấm rồi mới lên.

Sao lại xuyên vào đúng cái thời tiết quái quỷ này chứ?

Nếu là mùa xuân hoa nở, hè rực rỡ hay mùa thu mát mẻ còn chấp nhận được. Đường đường là một yêu tinh, vậy mà lại rơi vào tình cảnh thảm hại thế này.

Cả ngày co ro trong đống chăn, không thể bước xuống giường, thật mất mặt. Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Hồ thở dài, hỏi: “Bây giờ là tháng mấy rồi? Bao lâu nữa mới tới mùa xuân?”

Ngọc Trúc lập tức trả lời: “Mới chỉ là đầu đông thôi. Với thời tiết ở đây, ít nhất phải ba tháng nữa trời mới ấm lên.”

Nghe vậy, Bạch Tiểu Hồ cứng đờ người, chẳng muốn nói thêm gì. Cậu biết điều này, chỉ là muốn tự an ủi bản thân, nhưng nghe xong lại càng thêm chán nản.

“Chúng ta phải nghĩ cách kiếm một chậu than để sưởi ấm mới được.” Bạch Tiểu Hồ đột nhiên lên tiếng, như vừa tìm ra lối thoát.

Ngọc Trúc lắc đầu: “Muốn cũng không được, trong phủ không có than sưởi.”

Bạch gia là một gia tộc tu tiên. Trong phủ, từ chủ nhân đến hạ nhân, thậm chí kẻ chạy vặt cũng có tu vi Luyện Khí kỳ. Có linh lực hộ thể, họ chẳng hề thấy lạnh, nên không cần lò sưởi hay chậu than.

Thậm chí, việc dùng lò sưởi bị xem là dấu hiệu của kẻ yếu kém, không tu luyện đến nơi đến chốn. Ai sử dụng thứ đó sẽ trở thành trò cười cho cả phủ.

Thực tế là, những kẻ có tu vi thấp vẫn cảm thấy lạnh. Những người mới nhập môn, tu vi chỉ ở Luyện Khí tầng một hoặc tầng hai, không ai không lạnh. Chỉ là họ cắn răng chịu đựng, không dám than thở.

Trong Bạch gia, người duy nhất không có tu vi là Ngọc Trúc. Từ khi sinh ra, kinh mạch hắn đã bị tắc nghẽn, không thể tu luyện.

Nguyên chủ cũng chẳng khá hơn là bao, cho đến nay chỉ đạt Luyện Khí tầng hai.

Linh căn của Ngọc Trúc vốn không tệ, nhưng dù có tốt đến đâu cũng vô ích khi kinh mạch bị bế tắc. Nguyên chủ còn tệ hơn, vì cậu mang "đa linh căn" …… Bị xem là vô dụng.

Trong tu tiên giới, đơn linh căn hay Thiên linh căn là tốt nhất. Tiếp theo là song linh căn và tam linh căn, vẫn được coi là có tiềm năng. Nhưng từ tứ linh căn trở đi, việc tu luyện trở nên vô cùng khó khăn. Người sở hữu linh căn này dù cố gắng lắm cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ kỳ, đừng nói chi đến Kim Đan.

Còn ngũ linh căn, hay "đa linh căn", đều bị gọi là "phế linh căn". Nguyên chủ lại còn tệ hơn ngũ linh căn, vì cậu có đủ ngũ hành linh căn: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, và cả ba loại linh căn biến dị: băng, lôi, phong, thậm chí còn sở hữu linh căn hiếm gặp, là hệ không gian.

Chính nhờ linh căn không gian này mà Bạch Tiểu Hồ có cơ duyên xuyên vào thế giới này.

Số lượng linh căn quá nhiều khiến việc tu luyện vô cùng khó khăn. Mỗi lần vận công, nguyên chủ phải cân bằng toàn bộ linh căn trong cơ thể, tốc độ vì thế mà chậm hơn người khác rất nhiều. Khi có điều kiện còn chậm như vậy, huống chi sau này không còn ai hỗ trợ, việc tu luyện gần như đình trệ. Vì thế, dù bao năm trôi qua, nguyên chủ vẫn chỉ dừng lại ở Luyện Khí tầng hai, đến nỗi linh lực trong cơ thể còn chẳng đủ để chống lại cái lạnh.

"Ai, giá mà tu vi của ta cao hơn chút thì tốt rồi." Bạch Tiểu Hồ bất giác thở dài.

Ngọc Trúc vội an ủi: "Thiếu gia đừng nản lòng, dù sao người vẫn có thể tu luyện, biết đâu ngày nào đó sẽ thành công thì sao?"

Tuy Ngọc Trúc nói vậy chỉ để động viên cậu, nhưng Bạch Tiểu Hồ biết rằng cậu có thể làm được.