“Đúng là một lũ người không biết liêm sỉ, suốt ngày chỉ biết a dua, nịnh hót. Sớm muộn gì ta cũng sẽ dạy cho các người một bài học nhớ đời.”
Cậu ngồi trong phòng nhưng nghe rất rõ tiếng gã sai vặt của mình đang hung hăng mắng người, chửi một hơi liền mạch liên tiếp, không cần nghỉ xả hơi lấy sức luôn. Cho tới khi bước vào viện tiếng mắng mới nhỏ dần lại.
Vừa vào tới cửa phòng giọng điệu liền lập tức thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.”
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Bạch Tiểu Hồ xuyên không đến thế giới này. Cậu nằm trên chiếc giường cũ kỹ, lặng lẽ quan sát thiếu niên khoảng 12-13 tuổi đang bê một chén thuốc đen như mực tới gần, chuẩn bị đỡ cậu ngồi dậy để uống.
“Không cần đâu.” Bạch Tiểu Hồ nhẹ nhàng đẩy tay đối phương, tự mình ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Ta đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Thật ra cậu đã khỏi bệnh từ lâu. Dù gì cậu cũng là một yêu tinh, không phải hồ ly như trong truyền thuyết, mà là một cây cỏ khiêu vũ. Loài cỏ này vốn yếu ớt, không chịu được lạnh, nhưng dù sao cũng là yêu tinh, nên khả năng hồi phục của cậu cũng nhanh hơn người thường. Ba ngày là quá đủ để cậu hoàn toàn bình phục.
Thế nhưng, cậu không rời khỏi giường chỉ vì một lý do duy nhất ......Đó là lạnh. Nếu là hồ ly, chí ít cậu còn có được bộ lông ấm áp để chống chọi với cái lạnh này. Đằng này, thực vật sợ nhất chính là giá rét, mà cỏ khiêu vũ cũng không phải loài cây có thể chịu lạnh. Vì thế, sau khi xuyên qua thế giới này, Bạch Tiểu Hồ gần như chẳng rời khỏi ổ chăn dày ấm áp.
Ngay cả lúc ngồi dậy, cậu vẫn phải quấn thêm một lớp chăn kín mít.
Trong phòng lạnh lẽo, đến mức thở ra khói trắng. Mùa đông khắc nghiệt thế này mà chẳng có lấy một bếp lửa để sưởi.
Gã sai vặt hung hăng vừa nãy tên là Ngọc Trúc. Dù vẻ ngoài dữ dằn, nhưng hắn không thực sự là người xấu. Nguyên nhân chỉ vì vị thiếu gia nguyên chủ của thân xác này quá nhu nhược, nếu hắn cũng mềm yếu như vậy, hai người họ chắc chắn không thể sống nổi trong căn nhà này.
Ngọc Trúc đặt tay lên trán Bạch Tiểu Hồ kiểm tra, thấy thân nhiệt bình thường, liền đặt bát thuốc xuống, không kiêng nể gì nói: “Không uống thì thôi, dù sao cũng chẳng phải thuốc tốt gì.”
Bạch Tiểu Hồ thầm nghĩ: "Nếu thật sự là thuốc tốt, nếu là thuốc tốt thì nguyên chủ đã không chết rồi?"
Nguyên nhân dẫn đến cái chết của nguyên chủ là do bị ném xuống hồ nước lạnh vào mùa đông. Sau khi được vớt lên, cậu ta đã lên cơn sốt cao. Nếu được chữa trị kịp thời, chắc chắn không đến mức bỏ mạng. Ở một thế giới tu chân như này, chỉ cần có một chút linh khí từ một tu sĩ, mọi chuyện đã khác đi rất nhiều.
Thậm chí, chỉ cần được uống thuốc đầy đủ, toát mồ hôi cũng có thể hạ sốt. Nhưng đáng tiếc, nguyên chủ không hề có điều kiện để làm điều đó. Căn phòng này lạnh tới nỗi cậu còn không muốn chui ra khỏi chăn, thì một người bệnh nặng như vậy sao mà chịu nổi?
Bạch Tiểu Hồ cúi đầu nhìn chén thuốc, mùi vị khó chịu xộc vào mũi khiến cậu chán ghét. Không cần nếm thử, cậu cũng biết đây chẳng phải loại thuốc gì tốt.
Ngọc Trúc có lẽ đã phải tranh cãi kịch liệt để có được bát thuốc này. Trước khi mang về, chắc chắn hẳn đã chịu không ít lời mỉa mai, chế giễu từ những kẻ khác.
“Ta đã bảo không cần đi xin thuốc nữa rồi.” Bạch Tiểu Hồ thở dài, nhìn gã sai vặt của mình.
Ngọc Trúc bướng bỉnh lắc đầu, ánh mắt kiên quyết: “Thiếu gia, ngài không hiểu đâu. Nếu tôi không cứng rắn một chút, bọn họ không những không đưa thuốc tới, mà ngay cả cơm cũng chẳng có luôn đó.”
Biết được lý do Ngọc Trúc làm vậy, Bạch Tiểu Hồ không nói thêm gì nữa.
Ngọc Trúc là người được nguyên chủ nhặt về năm xưa, lúc mẹ nguyên chủ còn sống. Khi Ngọc Trúc suýt bị chết rét, được cậu đưa về phủ trong tình trạng nguy kịch. Từ đó, hắn luôn coi nguyên chủ là ân nhân cứu mạng, một lòng trung thành tận tụy.
Ngay cả khi mẹ nguyên chủ qua đời, những người hầu khác lần lượt rời đi, Ngọc Trúc vẫn kiên quyết ở lại bên cạnh cậu. Tuy nhỏ hơn nguyên chủ sáu, bảy tuổi, nhưng hắn rất hiểu chuyện, hết lòng chăm sóc cho vị thiếu gia được nuông chiều từ bé, chẳng biết gì về cuộc sống khó khăn này.
Dẫu tận tâm là vậy, nhưng Ngọc Trúc không phải lúc nào cũng nghe lời nguyên chủ. Thời gian đầu, khi nguyên chủ vẫn còn là một thiếu niên nho nhã, phong thái đĩnh đạc, việc gì cũng xử lý chỉn chu, Ngọc Trúc luôn sẵn lòng nghe theo. Nhưng về sau, khi nguyên chủ gặp biến cố, mất đi sự che chở và quyền lực, Ngọc Trúc dần tự đặt ra nguyên tắc riêng trong một số chuyện, bởi hắn biết rằng nếu không làm vậy, cả hai sẽ khó có thể sống sót.
Như việc lấy thuốc lần này, dù Bạch Tiểu Hồ không muốn Ngọc Trúc đi xin thuốc, sợ hắn bị người ta làm khó, nhưng Ngọc Trúc chỉ đáp một câu: “Thiếu gia không hiểu đâu.”