Thẩm Lương vừa thấy liền sững lại, như nhớ ra điều gì, vội ném luôn vỏ hạt dưa trong tay rồi nhanh chân chạy theo lên tầng hai.
Vừa lên tới nơi, cảnh tượng trước mắt còn khiến anh choáng váng hơn cả ở dưới.
Hành lang tầng hai vốn được bố trí vài bàn ghế kiểu sô-pha, giờ đây ngổn ngang như vừa trải qua trận hỗn chiến. Mảnh vỡ của chai rượu hòa lẫn rượu đỏ loang lổ khắp mặt đất.
Một gã đàn ông béo ú nằm lăn dưới đất, ôm lấy cánh tay đang chảy máu đầm đìa mà khóc lóc thảm thiết. Xung quanh, khách khứa câm như hến, không ai dám bước lên.
Thiệu Cầm Hàn đứng yên tại trung tâm. Khuôn mặt anh ta lạnh băng, ánh mắt sắc như dao, phủ đầy sương giá. Tay phải, nổi bật với các khớp xương rõ ràng, buông thõng xuống, cầm một chai rượu vỡ dính đầy máu tươi, trông ghê rợn đến mức khiến ai nấy đều run sợ.
Rõ ràng, cảnh tượng bừa bộn này chính là do anh ta gây ra.
Lấy Thiệu Cầm Hàn làm tâm, một vùng trống lớn không ai dám bước vào.
Quản lý quán bar nhận ra anh ta, đứng từ xa toát mồ hôi lạnh, không dám lại gần. Bảo vệ cũng lúng túng, không biết nên can ngăn hay cứ đứng yên tại chỗ.
Tên béo ú trên sàn chẳng qua chỉ vì thấy Thẩm Viêm xinh xắn nên buông lời trêu ghẹo, còn muốn giở trò sàm sỡ. Đúng lúc đó Thiệu Cầm Hàn bắt gặp, chẳng nói chẳng rằng liền lao vào đánh, trực tiếp bẻ gãy tay hắn.
Mớ hỗn độn trên sàn chứng minh trận đánh vừa rồi thảm khốc đến mức nào.
Thẩm Lương nhìn cảnh tượng mà thầm kêu khổ trong lòng: Đúng là nhặt được hạt vừng mà đánh rơi cả quả dưa to. Tầng trên còn náo nhiệt hơn tầng dưới nhiều!
Ánh mắt anh vô tình lia đến một người mặc đồng phục nhân viên phục vụ của quán bar, đang ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch như tờ giấy. Người đó chính là Thẩm Viêm, lòng anh liền trùng xuống:
Hỏng rồi, Thẩm Viêm vốn đã sợ Thiệu Cầm Hàn, giờ còn xảy ra chuyện thế này, không phải sẽ sợ đến chết sao?
Đúng lúc đó, hệ thống ngu ngốc lại xuất hiện, như muốn đổ thêm dầu vào lửa:
Đinh! Xin nhắc nhở, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 45%.
“Câm miệng!”
Thẩm Lương chen qua đám đông, đi thẳng đến chỗ Thiệu Cầm Hàn, mạnh tay bẻ ngón tay anh ta ra để giật lấy cái chai rượu vỡ trong tay. Một tiếng “choang” vang lên khi nó bị ném xuống sàn.
Thẩm Lương liếc qua Thẩm Viêm đang co ro ở bên, nghiến răng nhắc nhở Thiệu Cầm Hàn bằng giọng hạ thấp:
“Anh… đừng làm loạn kiểu này, máu me nhiều quá, Thẩm Viêm sợ máu.”
Dù sao thì Thẩm Viêm cũng là nam chính kiểu “bạch liên hoa thánh mẫu”, chỉ có thể được chăm sóc như một đóa hoa mong manh, chứ dính đến đấm đá, máu me thế này thì thật không ổn.
Khuôn mặt Thiệu Cầm Hàn vốn trắng bệch hơn người bình thường, giờ lại lấm tấm vài giọt máu, khiến vẻ ngoài càng thêm phần quỷ dị, ghê rợn. Anh ta như chìm trong cảm xúc tiêu cực, hơi thở nặng nề, sự bực bội gần như lộ rõ. Phải đến khi nghe thấy giọng Thẩm Lương, anh mới chậm rãi hoàn hồn.
Thiệu Cầm Hàn xoay đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Thẩm Lương, im lặng không nói một lời: “…”
Ánh mắt đó khiến Thẩm Lương lạnh cả sống lưng, nghĩ thầm: Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải Thẩm Viêm đâu mà ngơ ra thế. Anh nhanh chóng xoay vai Thiệu Cầm Hàn, ép anh ta đối diện với Thẩm Viêm, hạ giọng thúc giục:
“Còn không mau đỡ người ta dậy?”