Thẩm Lương ném cây chổi lau nhà trong tay đi, hai tay chắp lại, làm bộ xin lỗi nhưng chẳng hề có chút thành ý. Sau đó, anh kéo lê Tô Thanh Diễn vào góc phòng chứa đồ rồi để ở đó. Anh đã quan sát trước, đây là điểm mù của camera giám sát, ngoài nhân viên vệ sinh thì hiếm khi có người qua lại.
Hệ thống bị màn thao tác táo bạo này của Thẩm Lương làm cho cạn lời, lập tức xuất hiện với một loạt dấu chấm hỏi:
Sao ký chủ lại đánh anh ta?!
Thẩm Lương tỉnh bơ nói:
“Cậu không hiểu đâu.”
Hệ thống, tỏ rõ là một lính mới, hỏi năng hỏi bừa, vô tình tự bộc lộ mình là một “tay mơ”:
Vậy ký chủ dạy tôi đi?
Thẩm Lương đứng dậy, phủi sạch bụi trên người:
“Đây là cặp đôi ‘định mệnh’. Dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết bao năm của tôi, nếu để Tô Thanh Diễn lên tầng trên, chắc chắn sẽ đυ.ng độ Thẩm Viêm, từ đó sẽ nảy sinh ‘tia lửa tình yêu’. Khi ấy, Thiệu Cầm Hàn chắc chắn sẽ không có cơ hội.”
Cuối cùng, anh bổ sung một câu:
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý hại anh ta. Đây gọi là phòng ngừa từ sớm.”
Hệ thống nghe mà nửa hiểu nửa không:
Thì ra là vậy.
Một kẻ dám dạy, một kẻ dám học, đúng là không hề có bất kỳ rào cản giao tiếp nào.
Sau khi xử lý xong Tô Thanh Diễn, Thẩm Lương rời khỏi phòng chứa đồ. Anh nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới mình liền lẳng lặng hòa vào đám đông.
Đích thân ra tay “xử lý” tình địch cho Thiệu Cầm Hàn, nếu lần này anh ta mà không cưa đổ Thẩm Viêm, thì đúng là… cạn lời!
Thẩm Lương đang định đi lên cầu thang bên phải để lén lút quan sát tình hình tầng trên, thì bất ngờ nghe thấy tiếng ồn ào từ khu vực sàn nhảy. Anh ngó qua, phát hiện có hai người đàn ông đang đánh nhau kịch liệt.
"Oa, đúng là náo nhiệt!"
Cả đời Thẩm Lương không có sở thích gì khác ngoài việc xem chuyện vui. Nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau hăng máu đến mức khó rời mắt, anh tiện tay kéo một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua hỏi:
“Này, họ làm sao thế?”
Nhân viên phục vụ thấy bộ dạng hứng thú của anh, dù sao cũng đang rảnh rỗi, bèn hạ giọng giải thích:
“Hai người đó đánh nhau vì tranh giành cô nữ pha chế mới ở quầy bar. Một người là bạn trai cũ, người kia là kẻ theo đuổi mới. Gặp nhau thế này, anh nói xem có vui không?”
“Vui, quá vui luôn!”
Thẩm Lương sờ túi, vẫn còn ít hạt dưa sót lại. Anh vừa bóc hạt vừa gật gù, trong đầu nghĩ: Đúng là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
Nhân viên phục vụ thấy anh hào hứng, lại tiếp tục bật mí một tin động trời:
“Cậu còn chưa biết đấy, hai người đó là anh em ruột. Không chỉ giống nhau như đúc, mà ngay cả gu thích phụ nữ cũng y chang. Cậu nói xem, có trùng hợp không?”
Thẩm Lương há hốc mồm, kinh ngạc đến mức tưởng như nuốt luôn hạt dưa. Độ máu chó này còn hơn cả tiểu thuyết của anh. Anh nghẹn lời một lúc lâu, cuối cùng chỉ vỗ vai nhân viên phục vụ, khô khốc nói:
“Yêu đương ấy mà, thứ này đến rồi thì không ngăn nổi đâu.”
Nhưng Thẩm Lương chưa kịp xem náo nhiệt thêm thì bảo vệ của quán bar đã kéo đến. Điều kỳ lạ là họ không hề chú ý đến hai người đang đánh nhau dưới tầng mà nhắm thẳng hướng tầng hai mà chạy.